Đế Tân cảm thấy bản thân đang ở trong mơ, nếu không sao hắn lại nhìn thấy Tô Đát, lại nói với hắn, nàng chưa chết.
Rõ ràng Tô Đát đã tự bạo yêu đan trước mắt hắn, nhưng Tô Đát ở trước mắt lại chân thật như vậy.
“Mỹ nhân…….nàng……..
nàng thật sự không chết? Không phải đang gạt ta đi?”
Đế Tân không biết ngữ khí bản thân có bao nhiêu kích động, lại ẩn giấu nhiều ít cẩn thận, hắn hoảng sợ, bước nhanh đi đến trước mặt Tô Đát, hắn muốn ôm chặt Tô Đát, nhưng lại sợ một ôm này của hắn, mộng đẹp sẽ bị ôm tỉnh.
Tô Đát nhìn dáng vẻ này của Đế Tân, cũng không khỏi cười.
Nàng biết lựa chọn của bản thân không sai, nàng không hối hận.
“Đại vương, ta thật sự không có chết.”
Ánh mắt Tô Đát ôn nhu, giống như ánh trăng ban đêm được giấu ở trong mắt nàng.
“Ta may mắn còn sống……”
Tô Đát chưa nói xong, đã bị Đế Tân ôm vào lòng ngực, hắn thực sự quá nhớ Tô Đát, mặc kệ là thật hay giả, chỉ cần Tô Đát có thể trở về, hắn sẽ không miệt mài theo đuổi.
“Trở về là tốt…… nàng có thể trở về là tốt.”
Đế Tân lẩm bẩm tự nói, hắn thật sợ mình chậm một bước, Tô Đát sẽ biến mất ở trước mắt hắn.
“Ta đã trở về, Đại vương, đừng lo lắng cho ta.”
Tô Đát cảm nhận được nước mắt của Đế Tân, nóng bỏng lại cực nóng, nhỏ giọt ở sau cổ nàng.
Có lẽ Đế Tân cũng không biết Tô Đát đã phát hiện nước mắt của hắn, chỉ gắt gao ôm Tô Đát, không chịu buông ra.
“Ta rất cao hứng, nàng có thể trở về.”
Qua thật lâu, Đế Tân mới lại mở miệng, thanh âm của hắn đã
Đế Tân qua thật lâu, mới lại mở miệng, hắn thanh âm đã khàn khàn, hốc mắt cũng đỏ, nhưng hắn như cũ không chịu rải khai Tô Đát.
“Đại vương ở chỗ này, đương nhiên ta sẽ trở về.”
Tô Đát cũng không yêu cầu Đế Tân buông mình ra, nàng ôn nhu đáp lại, lúc này nàng không nhớ nổi quyết tâm lúc trước đã hạ.
“Ta sẽ không bỏ Đại vương, chỉ cần Đại vương còn cần ta.”
Tô Đát nghĩ, nàng nguyện ý thừa nhận trước mặt Đế Tân, bản thân động tâm.
Lúc này Đế Tân nào có nghĩ được những cái đó, hắn một lòng chỉ nghĩ giữ Tô Đát lại.
“Ta vĩnh viễn cần nàng, nhưng ta không muốn lại nhìn nàng chết một lần, nếu nàng là thật, vậy nàng không nên trở về.”
Đế Tân vô cùng rõ ràng, lúc này Tô Đát đã tự do, nàng hoàn toàn có thể rời khỏi hắn, trải qua sinh hoạt bình thường.
“Không, ta phải trở về, nếu ta không trở lại, làm sao sẽ biết, thì ra Đại vương sẽ nhớ ta đến mức này.”
Tô Đát lắc đầu, ở thế giới này nàng cô độc một mình, chỉ có Đế Tân thật tình lại thuần túy, nếu không có Đế Tân, nàng lại không biết mình có thể trải qua như thế nào.
Tô Đát là một người đầu óc rõ ràng, Hồ Hỉ Mị ỷ lại nàng, chỉ bởi vì có thể ở bên cạnh nàng trốn tránh hiện thực, mà bây giờ nàng ấy đã có Thân Công Báo, đã không còn cần nàng nữa.
Nếu thật muốn tính toán, trên đờ này người duy nhất Tô Đát cần, chỉ có Đế Tân.
“Nhưng nàng trở về, chỉ có đối mặt với nguy hiểm.”
Rốt cuộc Đế Tân cũng buông Tô Đát, hắn và Tô Đát mặt đối mặt, khi nhìn Tô Đát hắn không giấu được nhớ nhung và hân hoan.
Hắn vui vẻ Tô Đát có thể trở về, dù ngoài miệng hắn nói không nên.
“Ta không sợ, cũng đã chết qua một lần, nếu không thể cùng người trong lòng ở bên nhau, còn có gì quan trọng đâu.”
Tô Đát biết mình nói lời này, nhất định Đế Tân sẽ vui vẻ.
Đương nhiên Tô Đát sẽ không nghĩ tới mình sẽ nghe được một câu như vậy, hắn hơi ngẩn người, nhìn nhân nhi trước mắt, trong mắt nàng giống như có cả ngân hà.
Đế Tân biết, đó là ánh sáng chỉ có hắn mới có thể nhìn thấy.
“Không hối hận?”
Đế Tân yên lặng nhìn nàng, hồi lâu mới hỏi.
Tô Đát biết trong lòng hắn không vững, cho nên mới muốn hỏi, cũng không chê phiền đáp lại.
“Không hối hận.”
Đế Tân nghe được câu trả lời của Tô Đát, rốt cuộc không nhịn được, cúi đầu, cắn môi nàng.
Tô Đát duỗi tay ôm lấy Đế Tân, hắn thật sự gầy.
Thì ra không phải ảo giác của bản thân, trong khoảng thời gian này Đế Tân trôi qua thật sự không tốt, nhìn ra được khí sắc hắn rất kém.
“Đại vương không cần suy nghĩ quá nhiều, chàng hẳn là phải nghỉ ngơi nhiều, bảo trọng thân thể.”
Tô Đát tình nguyện Đế Tân không tẫn trách như vậy, làm không tốt, cũng không hy vọng hắn tiều tụy như vậy.
“Ta không muốn nghỉ ngơi, ta sợ khi bản thân nhắm mắt, khi tỉnh lại sẽ không thấy nàng.”
Đế Tân đã quen làm bản thân tê mỏi, hắn sợ ngủ, hắn sẽ mơ thấy ngày Tô Đát chết, cũng sợ Tô Đát chỉ là một giấc mộng của hắn.
Tô Đát đã chết, Đế Tân vĩnh viễn sống ở ngày nàng chết.
“Đại vương, hiện tại ta không chết, ta vẫn luôn ở đây, đi nghỉ ngơi đi, ta cùng chàng.”
Tô Đát rất đau lòng, nàng không biết mình rời đi, sẽ mang đến cho Đế Tân ảnh hưởng lớn như vậy.
Đế Tân không chịu buông tay Tô Đát, nằm ở trên giường cũng muốn ôm nàng vào trong lòng ngực.
Không nằm xuống bao lâu, Đế Tân đã ngủ, Tô Đát nhìn mặt Đế Tân xuất thần, nếu nàng không trở về, có phải Đế Tân liền vẫn luôn lăn lộn bản thân như vậy hay không.
“Thật là đứa ngốc.”
Tô Đát nhẹ nhàng nói, nàng nhích lại gần Đế Tân, cũng nhắm hai mắt.
Không thể không thừa nhận,