Trên triều nhiều lần nhận được tin báo bại trận, Đế Tân không còn thường xuyên lên triều, không muốn nghe những lời tranh cãi của các cận thận, không muốn nghe những tin tức bại trận liên tục làm xao xuyến lòng quân.
Cho dù lòng người đã loạn, Đế Tân vẫn không muốn bỏ cuộc như thế này.
“Đại vương, đừng nhìn, ở cùng ta một lát.”
Tô Đát lấy đi chiếc mai rùa của Đế Tân, lần cuối cùng nàng muốn Đế Tân đi cùng mình.
Hơn nữa, cuộc chiến chưa phân thắng bại, nhìn cũng không có gì thú vị, cuối cùng thì kết cục của bọn họ cũng đã được an bài.
“Đến nay, có nhiều người nói mỹ nhân có thể làm mê muội quân chủ của một nước, nhưng thật đáng tiếc cho đến lúc triều đại này bị tàn phá cũng không được coi là họa quốc.”
Đế Tân vẫn còn tâm trạng nói đùa, nhưng Tô Đát chỉ cảm thấy hắn rất đáng thương.
“Đại vương, ta không muốn quốc gia của chàng, cũng không quan tâm đến lời đàm tiếu của người khác.
Chỉ mong chàng có thể hạnh phúc, cho dù chỉ là một thời gian ngắn.”
Tô Đát không muốn bi thương như vậy nhưng bản thân nàng cũng không đành lòn.
Nàng cảm thấy chuyện này thật đáng buồn và nực cười, vì ham muốn ích kỷ và khống chế nhân loại, mà thần minh đã bất chấp làm diệt vong một triều đại.
Đế Tân đã làm việc chăm chỉ như vậy, nhưng cuối cùng cũng không có gì thay đổi.
“Cho dù chàng đưa ra quyết định gì, ta sẽ ủng hộ chàng và ở bên chàng không đổi.
Ta chỉ có một yêu cầu, là chàng phải vui vẻ.”
Tô Đát nắm tay Đế Tân, nàng không quan tam đến việc mình sẽ bị thế hệ sau coi là yêu phi, nhưng nàng không thể coi Đế Tân trở thành một vị quân vương tầm thường, vì nàng biết Đế Tân là một anh hùng.
Dĩ nhiên, Đế Tân biết thái độ của Tô Đát, nếu nàng không yêu hắn, nàng nhất định có thể an ôn, không cần trở về, mỗi ngày cùng hắn lo lắng.
“Trong mười ngày ngày tới, Cơ Phát sẽ tấn công Triều Ca.
Ta sẽ sắp xếp đưa Tử Diễn và Á phụ rời khỏi đây.”
Đế Tân ôm Tô Đát, rốt cuộc hắn cũng vẫn không chịu nổi, cho Tô Đát một cơ hội nữa, chỉ cần nàng nói, chắc chắn Đế tân sẽ sắp xếp để nàng an toàn rời khỏi.
“Không quan trọng, ta sẽ luôn ở bên, sống cùng nàng, chết cùng nàng, cho dù nàng có đi đâu, ta cũng sẽ ở bên nàng.”
Tô Đát biết Đế Tân muốn nói gì, nhưng nàng sẽ không lựa chọn như vậy.
“Nếu có kiếp sau, chúng ta hãy làm người bình thường, quen biết và yêu thương một cách bình thường.
Hoặc là biết nhau từ khi còn nhỏ, khi lớn lên ta sẽ luôn bảo vệ cho nàng.”
Đế Tân vùi đầu vào vòng tay Tô Đát, hắn muốn cùng Tô Đát trải qua một khoảng thời gian vô tư một lần nữa, nhưng tiếc là hắn không thể.
“Đúng vậy, kiếp sau nhất định chàng phải rất cao lớn, đẹp trai.
Trong đám đông ta có thể nhận ra chàng trong nháy mắt, sau đó chàng sẽ thích ta.”
Tô Đát thấy Đế Tân xúc động như vậy, sờ sờ đầu Đế Tân, nàng nghĩ, Đế Tân trước đây cũng không mạnh mẽ như nàng đã thấy.
“Vậy thì nàng phải nhớ ta, đừng quên ta.”
Đế Tân trầm giọng, kỳ thật hắn đã đoán được xuất thân của Tô Đát, hẳn là không đơn giản, những chuyện trước đây Tô Đát trải qua cũng không có hắn.
“Không, ta sẽ không bao giờ quên chàng.”
Tô Đát rất hợp tác dỗ dành hắn, nàng hiểu điều Đế Tân cần lúc này không phải là sự an ủi hay là lí do.
Hiếm khi họ có được thời gian yên bình như vậy, nhiều khi Đế Tân vẫn là đế vương lo lắng cho việc nước, vì dân, chưa bao giờ tỏ ra quá yếu đuối, nhưng không biết từ bao giờ, Đế Tân đã trở nên yếu đuối hơn.
Đế Tân không nhịn được ngẩng đầu lên, hắn nghĩ, thật sự hắn càng ngày càng vô dụng, thất bại như vậy.
“Đừng cười ta.”
Một lúc lâu sau, Đế Tân mới có thể cất tiếng.
“Sao chàng thế này…..
thật đáng yêu.”
Tô Đát suy nghĩ hồi lâu mới nghĩ ra được một tính từ, hơi trái ngược với Đế tân, như đó là điều Tô Đát nghĩ trong đầu lúc này.
Có lẽ không bao giờ Đế Tân nghĩ rằng hắn sẽ được miêu tả bằng từ như vậy, dù sao hắn cũng là một nam nhân đã trưởng thành còn là quân chủ một nước, cho dù thân phận thế nào thì cũng không liên quan gì đến hai chữ đáng yêu.
“Ta không đáng yêu, ta không đáng yêu.”
Có lẽ bởi vì Tô Đát khen hắn đáng yêu, trong lòng sinh ra chút nghịch ngợm, ngây ngô.
“Đáng yêu, chàng là người đáng yêu nhất.”
Tô Đát bị Đế Tân lây nhiễm cũng trở nên trẻ con.
Hai người giống như học sinh tiểu học.
***
“Ta đã hứa sẽ cứu ngươi, nhưng ngươi phải tha cho Đát Kỷ.
Nàng không phải là người ngươi tìm.
Người ngươi tìm đã chết.”
Cơ Phát nhìn chằm chằm vào