Kỷ Hằng thấy trong gương lớn, trên đầu của anh, rất sáng, rất xanh.
Không mờ mịt hư ảo giống như trước, không phải màu xanh nhạt giống như trước, không biến mất trong chớp mắt giống như trước, lần này là xanh biếc, màu sắc đậm hơn, độ sáng rất rõ, kích thước rất lớn.
Anh lắc lư cái đầu, ánh sáng kia cũng di chuyển theo, anh lấy tay che đỉnh đầu, ánh sáng đó bị anh che dưới bàn tay, nhưng một khi lấy tai ra, ánh sáng kia lại lập tức nhảy ra, trên đầu anh, diễu võ dương oai.
"Diệp! Tô!"
Tầng hai mươi ba vang lên tiếng rống giận, đám chim nhỏ đậu trên cây xanh dưới lầu giật mình tung cánh bay đi.
Kỷ Hằng ném kịch bản xuống đất, lục tung tủ quần áo tìm một chiếc nón lưỡi trai màu đen đã lâu chưa dùng đội lên đầu, cầm ví tiền và chìa khóa vừa mới thả xuống, vội vã chạy ra cửa thay giày.
Kỷ Hằng vừa nhấn nút thang máy vừa mở vị trí của anh và Diệp Tô, định vị hiện lên ở một bệnh viện tư nhân cách nhà rất xa.
"Bác tài, phiền chú chạy nhanh lên một chút." Kỷ Hằng nhảy lên taxi, nói điểm đến.
"Được rồi." Tài xế đạp chân ga một cái, xe như tên rời cung chạy ra ngoài.
Kỷ Hằng ngồi ở sau xe gọi điện thoại cho Diệp Tô, trong ống nghe truyền tới giọng nữ mềm mại: "Xin lỗi, số điện thoại bạn gọi đã đóng máy, sorry..."
Lúc đóng phim, có đôi khi Diệp Tô để điện thoại ở chế độ im lặng, có đôi khi vì phòng ngừa không nhịn được muốn dùng điện thoại nên tắt máy.
Mẹ nó, Kỷ Hằng tắt điện thoại, "Hạ lê nhẹ nhàng hạ một nụ hôn xuống đôi môi Tần Kiêu", những lời này đang điên cuồng xoay quanh đầu anh.
Một nụ hôn, một nụ hôn, một nụ hôn, Kỷ Hằng không ngừng phát điên, kéo dây kéo áo khoác xuống, giải nhiệt.
"Chàng trai à, sao lại gấp gáp như vậy?" Tài xế là một người nhiệt tình, từ kính chiếu hậu thấy vị khách này từ khi vừa lên xe đã bắt đầu điên cuồng, nhịn không được hỏi.
Kỷ Hằng nhìn nhìn tài xế một cái: "Bác tài, còn bao lâu nữa mới đến?"
Tài xế liếc nhìn bảng hướng dẫn: "Ồ, còn xa đó, không kẹt xe cũng phải một giờ."
Một, tiếng đồng hồ. Kỷ Hằng lập tức cứng đờ ở băng ghế sau xe.
Tài xế không nhịn được lại hỏi: "Chàng trai à, tôi thấy điểm đến của cậu là bệnh viện, gấp gáp như vậy là muốn đi thăm người bệnh sao?"
"Không phải." Kỷ Hằng rầu rĩ đáp, bị hỏi lại càng thấy phiền.
"Hôm nay lại không có nắng sao cậu lại đội nón?"
Tôi đội nón mắc mớ gì tới ông, Kỷ Hằng dựa vào lưng ghế, khoanh tay lại, không muốn trả lời.
Tài xế rảnh rỗi nói không ngớt miệng: "À tôi biết rồi, người trẻ tuổi các cậu thích đội nói tạo dáng mà, tôi thấy cậu rất đẹp trai, nhưng mà nói thật, tôi nghĩ bộ đồ hôm nay của cậu không quá hợp với cái nón đâu."
Trong lòng Kỷ Hằng đã bắt đầu nghi ngờ nghề nghiệp của Diệp Tô, vì sao cô muốn đi đóng phim, vì sao nội dung phim còn có cảnh hôn, trách không được đêm qua cứ luôn có cảm giác cô gạt anh, thì ra là thế, a, nếu không phải anh thấy kịch bản thì cô thật đúng là dự định gạt anh.
Giấu giếm được sao? Kỷ Hằng đỡ đỡ vành nón, sắc mặt tái xanh.
Ánh sáng trên đầu còn thành thật hơn em.
Vừa nghĩ tới hiện giờ Diệp Tô có khả năng đang chạm môi với tên họ Tống kia, cả người Kỷ Hằng khó chịu như là bị kim đâm, đau lòng đến mức dường như không thể hít thở được, Diệp Tô của anh, Diệp Tô từ nhỏ đến lớn vẫn luôn hoàn hoàn chỉnh chỉnh thuộc về anh, bây giờ bị người khác nếm thử một miếng.
"Bác tài làm phiền chạy nhanh hơn một chút." Kỷ Hằng nắm chặt nắm tay, đến trường quay, có thể ngăn bao nhiêu hay bấy nhiêu.
"Chàng trai à, đến thăm bệnh đừng tức giận như vậy, hay là nên tìm hiểu vấn đề của mình trước, " tài xế vừa tăng tốc vừa nói: "Cậu nói chúng ta đàn ông mà, nếu như ôn nhu săn sóc, nên mua thì mua, nên dỗ thì dỗ, chăm sóc người ta thật tốt, làm sao gặp phải loại chuyện này?"
"Chú có ý gì?" Kỷ Hằng lạnh lùng hỏi, sát khí rất nặng.
"Không, không có ý gì." Tài xế bị ánh mắt trong kính chiếu hậu của Kỷ Hằng dọa sợ, dời lực chú ý lên việc lái xe: "Tôi sẽ chạy nhanh cho cậu một chút, nhớ sau khi đến đừng quá xúc động."
Kỷ Hằng trừng mắt liếc người tài xế.
Bác tài nhiệt tình nói nhiều cuối cùng cũng bị ánh mắt như dao găm ở phía sau dọa không dám mở miệng nữa, nửa câu "Xã hội bây giờ rất khó tìm vợ, chúng ta có thể tha thứ thì cứ tha thứ đi" còn lại bị ông nuốt lại trong bụng.
**
Bệnh viện tự nhân, trường quay《Dẫn hỏa》.
"Xong việc."
Sau khi đạo diễn hô hai tiếng này qua loa, tất cả mọi người ở trường quay đều thở phào nhẹ nhõm, bận rộn một ngày, bắt đầu thu dọn đồ đạc về nhà.
Nhà vệ sinh của bệnh viện tư nhân có điều kiện rất tốt, Diệp Tô xả nước, dùng khăn giấy nhúng nước lau quanh miệng vài lần.
"Ghét anh như vậy?" Một giọng nói ngả ngớn rất muốn ăn đòn vang lên bên tai.
Diệp Tô đứng thẳng người, phát hiện Tống Minh Mặc đang tựa ở cửa.
"Ở đây là nhà vệ sinh nữ."
"Anh đứng ngoài cửa không vào." Tống Minh Mặc thờ ơ khoát khoát tay, thay một khuôn mặt tươi cười: "Vừa rồi diễn rất đạt nha, hai lần đã xong."
Diệp Tô dời mắt đi, không trả lời, đưa bàn tay dính nước tới dưới máy sấy khô.
"Nhưng hơi căng thẳng một chút, tay run hết cả lên." Tống Minh Mặc cười hì hì nói dưới tiếng ì ầm của máy sấy: "Đừng căng thẳng, sau này diễn thành thói quen là được rồi."
"Nhưng thực ra anh cũng căng thẳng, bởi vì ...cảnh hôn lần này là diễn cùng em, không phải anh thích em sao, diễn cùng với người mình thích cảm giác không giống, trước đây hôn như nhai sáp không có cảm giác gì, hôm nay anh lại hưng phấn, lần thứ nhất không đạt là do đạo diễn nhìn thấy anh đang cười trộm."
"Đủ rồi!" Cuối cùng Diệp Tô không nhịn được quát bảo ngưng lại, trợn mắt nhìn: "Anh xong chưa! Tôi có bạn trai rồi!"
Nếu so sánh mọi người với nhau, so với Tống Minh Mặc, cô mới phát hiện thì ra Kỷ Hằng lại đáng yêu như vậy.
"Hừ!" Tống Minh Mặc nghe hai chữ bạn trai thì vô cùng bất mãn hừ một tiếng.
"Tránh ra." Diệp Tô quát Tống Minh Mặc đang đứng cản trước cửa phòng vệ sinh.
Tống Minh Mặc không nhúc nhích.
Diệp Tô nhịn xúc động muốn đá anh ta một cái xuống, hai tay chống nạnh thở mạnh ra: "Cũng đã xong việc rồi, con mẹ nó anh vẫn chưa về nhà, định nằm bệnh viện luôn đúng không?"
Tống Minh Mặc móc chìa khóa trong túi quần ra quơ quơ: "Anh đưa em về, thế nào?"
Diệp Tô chưa kịp nói chữ "Cút" ra khỏi miệng đã hơi sửng sốt vì thấy người đứng sau lưng Tống Minh Mặc.
"Đồng ý không?" Tống Minh Mặc cười cười, vừa định giơ tay kéo Diệp Tô, phát hiện cổ tay của mình đột nhiên bị ai đó nắm lại.
"Kỷ Hằng!" Diệp Tô mừng rỡ kêu lên.
Kỷ Hằng nhìn Diệp Tô nhưng không nói gì, cầm lấy cổ tay Tống Minh Mặc kéo đến nhà vệ sinh nam.
Cửa phòng vệ sinh nam bị đập rầm một cái, Diệp Tô tâm tình phức tạp canh ở cửa, bất an xoắn khăn tay.
Cách cánh cửa, bên trong truyền ra tiếng kêu rên của đàn ông. Một tiếng tiếp một tiếng, nặng nề, khàn khàn, đè nén, âm cuối yếu đi.
Có người vội vội vàng vàng muốn đi vệ sinh, thấy Diệp Tô đứng canh ở cửa thì sợ đến run một cái, vừa định đẩy cửa đi vào, đột nhiên lại nghe thấy tiếng kêu rên từ bên trong truyền ra, lại sợ đến cả người chấn động, vẻ mặt khó tin và kinh khủng, vội vàng vác chân chạy lên lầu.
Người của đoàn phim hầu như đã đi hết, dụng cụ quay phim cũng đã dời di, có nhân viên bệnh viện tới sắp xếp lại khu bệnh.
Diệp Tô nghe tiếng rên rỉ yếu ớt ở bên trong, càng lúc càng hết hồn, hơi cắn môi, vừa định gõ gõ cửa để vào thì cửa đã được mở ra.
Kỷ Hằng đi ra, quần áo không ngay ngắn, tóc tai lộn xộn, khóe miệng bị rách một chút.
Diệp Tô lại càng hoảng sợ, vội vàng giơ tay chạm vào khóe miệng Kỷ Hằng: "Kỷ Hằng, anh không sao chứ?"
"Đi thôi." Kỷ Hằng cầm cổ tay Diệp Tô kéo cô đi.
"Vậy..." Diệp Tô vừa bị anh dắt đi vừa quay đầu lại xem, Tống Minh Mặc còn chưa đi ra.
Kỷ Hằng nhận thấy cô quay đầu lại, sương lạnh trên mặt lại sâu thêm một tầng.
Vừa vặn có y tá đẩy xe lăn qua, Kỷ Hằng gọi cô ấy lại, chỉ chỉ vào nhà vệ sinh nam: "Ở trong đó có người, đi xem thử đi."
Diệp Tô thấy trên quần áo của Kỷ Hằng có mấy dấu răng người, đột nhiên cảm thấy flag của cô dựng thẳng lên.
Tống Minh Mặc đêm nay, thực sự phải ở bệnh viện rồi.
**
Trời đã nhá nhem, Kỷ Hằng cầm cổ tay Diệp Tô ra khỏi bệnh viện, bước chân rất lớn.
"Anh đi chậm một chút, em theo không kịp." Diệp Tô vừa vặn cổ tay muốn thoát khỏi trói buộc của anh vừa la lên.
Cô phải chạy chậm mới đuổi kịp bước chân anh.
Kỷ Hằng vẫn không nói lời nào, ngoắc ngăn một chiếc xe, nhét Diệp Tô vào trước rồi tự mình vào sau, đóng cửa xe lại.
"Chàng trai, lại là cậu à." Kỷ Hằng vừa lên xe thì tài xế đã xoay đầu lại cười hì hì nói.
Kỷ Hằng ngẩng đầu đối diện với khuôn mặt của người tài xế, trong lòng thầm mắng một câu.
Thật mẹ nó khéo.
Xe đã khởi động, qua kính chiếu hậu người tài xế có thể nhìn thấy Diệp Tô đang bĩu môi.
"Chàng trai à, đây là bạn gái của cậu sao? Thật xinh đẹp, nhưng sao tôi lại thấy quen mắt vậy nhỉ? Hình như đã thấy ở đâu rồi."
"Cảm ơn." Diệp Tô trả lại một câu, 《Dẫn hỏa》vừa mới chiếu bốn tập mà đã có tài xế taxi nhìn quen mắt, coi như là một chuyện tốt.
"Không dám nhận không
dám nhận." Tài xế vội nói, lại nhìn hai người qua kính chiếu hậu, thấy hai người này một người thì bĩu môi vẻ mặt không vui, một người mặt âm trầm không thèm liếc mắt, lập tức trong đầu nhảy ra rất nhiều tình tiết liên quan đến nam mặt lạnh nữ rơi lệ.
Ông thở dài một hơi, nói lời thấm thía: "Người trẻ tuổi a, cãi nhau giận dỗi là bình thường, nhường nhau một bước không phải tốt hơn sao," ông liếc mắt nhìn Kỷ Hằng: "Làm đàn ông thì lòng dạ phải phóng khoáng rộng lượng một chút, bạn gái xinh đẹp như thế khó tìm lắm."
Diệp Tô nghe xong gật đầu đồng ý, giơ cổ tay đến trước mặt Kỷ Hằng: "Anh vừa mới bóp đau em, đỏ lên hết rồi."
Mau xoa xoa nói xin lỗi em đi.
Kỷ Hằng nhìn lướt qua cổ tay tinh tế trắng nõn của cô, khoanh tay lại, đầu nghiêng ra ngoài cửa sổ xe.
"Anh vừa mới làm đau em!" Diệp Tô không ngờ Kỷ Hằng sẽ bỏ mặc như vậy, lại quơ quơ cổ tay mình trước mặt anh.
Kỷ Hằng ngồi dịch ra xa cô, Diệp Tô trừng mắt, cổ tay lúng túng giơ giữa không trung.
"Tôi nói người trẻ tuổi các cô cậu..."
"Được rồi! Im miệng! Lái xe của chú đi!" Diệp Tô quát người tài xế, thu cổ tay mình lại, cũng hầm hừ khoanh tay lại như Kỷ Hằng, hai người phân ra ngồi hai ghế hai bên.
Người tài xế không ngờ cô gái thoạt nhìn dịu dàng ít nói lại có tính tình dữ dội như vậy, đột nhiên hơi đau lòng cho chàng trai đội nón, ông ngậm chặt miệng, chiếc xe hòa vào dòng xe cộ như thủy triều trong giờ cao điểm của thành phố B.
Trở lại dưới lầu tiểu khu, Kỷ Hằng cùng Diệp Tô một trước một sau.
Đến thang máy, Diệp Tô mới vừa nhấn thang máy, cổ tay đột nhiên bị người nào đó giằng ra, cơ thể bị ép vào một góc tường, miệng bị chặn lại.
Kỷ Hằng hôn rất dữ dội, mút làm cho môi người ta đau, giống như là muốn xóa đi cái gì đó.
"Ưm..." Diệp Tô không chịu nổi kiểu hôn này, tay chân từ chối vài cái vô ích, dứt khoát cắn lại một cái.
"Shhhh~" Kỷ Hằng bị đau, buông môi cô ra, vết cắn ở môi dưới rướm máu.
Diệp Tô dựa vào tường hồng hộc thở dốc.
"Anh thấy kịch bản của em đúng không." Diệp Tô ngẩng đầu đối diện với Kỷ Hằng, mím chặt môi: "Em không phải cố ý không nói cho anh biết, chỉ là em để cho anh biết, anh sẽ đồng ý sao?"
Kỷ Hằng bóp cằm Diệp Tô: "Cho nên các người diễn một cảnh trong một giờ, hai lần? Còn không phải viện cớ sao?"
Tống Minh Mặc vừa bị đánh vừa nói ra những thứ khiến anh thiếu chút nữa mất hết lý trí, sau đó, bị đánh thảm hại hơn.
Diệp Tô dời mắt đi: "Đó là đóng phim, là giả, là công việc của em, anh hiểu một chút có được hay không?"
"Không được!" Kỷ Hằng đột nhiên đề cao âm lượng: "Em đừng đóng phim nữa, ngày mai không quay nữa, sau này cũng không cho phép quay, không phải anh cho em tiền sao? ! Anh nuôi em!"
Anh nghĩ tới, chỉ cần Diệp Tô tiếp tục đóng phim, sự tình hôm nay cũng sẽ không phải là lần duy nhất, còn có thể có rất nhiều rất nhiều lần, cảnh ôm, cảnh hôn, cảnh thân mật, sau cùng thậm chí còn có cảnh giường chiếu.
"Dựa vào cái gì? ! Dựa vào cái gì tôi phải nghe lời anh?" Diệp Tô bị anh quăng một khuôn mặt lạnh suốt đường đi, cô muốn nói chuyện đàng hoàng với anh kết quả lại bị anh vừa bức hôn vừa la hét, cuối cùng phát cáu, giọng nói không cam lòng tỏ ra yếu kém, dùng tay cố sức gạt cái tay đang bóp cằm cô ra.
"Dựa vào anh là chồng của em!" Kỷ Hằng đột nhiên nắm hai cổ tay Diệp Tô áp lên đỉnh đầu, cúi đầu định hôn lần nữa.
Anh không thể dễ dàng tha thứ cho việc Diệp Tô thân cận với người đàn ông khác, biết rõ đó là diễn cũng không được.
Anh có thể nuôi cô, giấu cô ở nhà, không cho cô đi làm nhân vật công chúng, bị một đám không biết là nam hay nữ trên Weibo gọi 'bà xã'.
"Anh không phải! Anh không phải là chồng tôi!" Diệp Tô nóng nảy, cũng không biết sức lực từ đâu tới, cổ tay đột nhiên thoát khỏi tay Kỷ Hằng, thấy anh đưa mặt lại gần, cô vung tay tới.
Một tiếng 'chát' thanh thúy vang lên.
Diệp Tô nhìn tay mình đang phát run, lòng bàn tay đỏ lên, có chút tê dại.
Mặt Kỷ Hằng nghiêng đi, trên gương mặt có dấu ngón tay.
Kỷ Hằng nhìn về phía Diệp Tô lần nữa, đầu lưỡi chống bên trong nửa khuôn mặt bị đau.
Viền mắt Diệp Tô đỏ lên, nước mắt rưng rưng bên trong cô hít mũi một cái, đối diện với Kỷ Hằng lần nữa.
"Anh không phải là chồng của tôi, tôi cũng không phải là thiếp của anh, tôi không muốn anh nuôi, tôi có công việc, không dùng tiền của anh, không cần."
"Đó là công việc của tôi, nếu như anh không vui thì tôi xin lỗi anh, thế nhưng anh không có quyền cản tôi đi đóng phim, thật ngại quá, tôi không muốn vì anh mà buông bỏ sự nghiệp của tôi, tôi mới tích lũy một chút fans, hiện tại anh muốn tôi vì anh mà buông bỏ, tôi không làm được."
Diệp Tô cúi đầu, rơi một giọt nước mắt: "Xin lỗi, anh rất quan trọng, đóng phim cũng rất quan trọng."
"Nếu như anh bắt em chọn một thứ thì sao?" Kỷ Hằng cúi đầu hỏi. Trong lòng anh có chút buồn phiền, người bị đánh là anh, cô khóc cái gì chứ.
"Tôi..." Diệp Tô sửng sốt một chút, hít sâu lần nữa, ngẩng đầu nhìn Kỷ Hằng, nở một nụ cười còn khó coi hơn là khóc: "Nếu quả thật là như thế, Kỷ Hằng, chúng ta chia tay đi."
Kỷ Hằng ngây ngẩn cả người, lui về phía sau một bước.
Vừa lúc thang máy tới, đinh một tiếng, trong thang máy trống không
Diệp Tô cầm túi, đi vào thang máy.
Kỷ Hằng đứng ngoài cửa thang máy.
"Trước tiên chúng ta đều nên bình tĩnh một chút." Diệp Tô thở phào, mỉm cười nhìn Kỷ Hằng.
"Có thể." Kỷ Hằng đáp, đưa bàn tay vào thang máy, giúp Diệp Tô bấm tầng hai mươi ba.
Cửa thang máy chậm rãi khép lại, ngay lúc sắp hoàn toàn đóng lại, Diệp Tô đột nhiên nghe Kỷ Hằng nói chuyện với mình.
"Em thu lại lời em vừa nói."
Đã hoàn toàn không còn nhìn thấy, thang máy đang đi lên.
Diệp Tô theo vách thang máy chậm rãi ngồi xổm xuống, vùi đầu vào đầu gối.
"Được."
Kỷ Hằng ra khỏi đó, thấy tầng hai mươi ba đã mở đèn.
Anh đột nhiên có chút hối hận, muốn gọi điện thoại cho Diệp Tô.
Ống nghe truyền đến tiếng nhạc chờ náo nhiệt của cô.
"Huyền diệu như bị điện giật, tựa như một kỳ tích
Băng qua sinh mệnh của tôi
Không giống như bất kỳ ý nghĩa nào khác
Bạn chính là ánh sáng xanh
Duy nhất như vậy
na... na... na... na...
Đây là truyền thuyết đẹp nhất trong lòng tôi
Bạn chính là duy nhất" (*)
(*) Bài hát tên "Lục quang" - Ánh sáng xanh.
Đ*ch! Kỷ Hằng không đợi Diệp Tô nhận đã cúp điện thoại, nhập một tin nhắn gửi đến.
"Em có thể đổi nhạc chờ không?"
Đợi năm phút sau, Kỷ Hằng lại gọi tới, đúng là đã đổi nhạc, giọng nữ dịu dàng chậm rãi.
"Em nghe tiếng mưa rơi trên thảm cỏ xanh xanh
Em nghe tiếng chuông tan học vang lên từ nơi xa xa
Thế nhưng em không nghe thấy giọng nói của anh
Tha thiết gọi tên em ~ " (**)
(**) Bài hát "Tiểu hạnh vận" - May mắn bé nhỏ.
Em nghe, tiếng mưa, rơi vào, thảm cỏ xanh xanh.
Kỷ Hằng kìm nén xúc động suýt nữa đánh rơi điện thoại, anh hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn ánh sáng trên tầng hai mươi ba.
Anh vẫn nên như lời trước đó, bình tĩnh một chút vậy.