Đầu Anh Lại Xanh Rồi

Cô nương Dương Châu


trước sau

Kỷ Hằng đi Dương Châu, vừa qua năm mới, khi hoa đầu xuân nở rộ.

Diệp Tô nhàn rỗi buồn chán, khi hắn không có ở đây nàng rất thích nghe hí kịch, nghe trong lời kịch y y nha nha hát hoa Dương Châu thơm nhất, nước Dương Châu mềm mại nhất, con gái Dương Châu đa tình nhất.

"Con gái Dương Châu đa tình bao nhiêu?" Sau khi hí kịch kết thúc Diệp Tô đặc biệt chạy đến hậu trường hỏi người đào kép kia.

Đào kép lúc đầu hơi ấp úng, nhưng sau khi nhận một nén bạc từ Diệp Tô thì nói liên hồi.

"Hơn nữa có thể nói là," đào kép kia tháo trang sức xuống một nửa, hoa tay múa chân nói: "Các cô nương ở Dương Châu cũng đều rất đẹp, mỗi lần đương kim Thánh thượng đi Dương Châu, trong cung sẽ thêm mấy vị nương nương được sủng ái."

"Chỉ đẹp cũng thôi đi, tính tình của các cô nương Dương Châu còn dịu dàng hơn nước, ngọt hơn mật, chỉ một tiếng 'ưm' nhỏ nhẹ thôi, không có người nam nhân nào nghe xong mà khớp xương không nhũn ra, ôi ~ "

"Ta thấy trên đời này cô nương Dương Châu là tốt nhất, tùy tiện nhìn một người ở trên đường cũng đều như nước, hoàn phì yến sấu, còn sợ không tìm được người thích ư?"

Đào kép kia càng nói càng hăng say, nước miếng văng tung tóe, Diệp Tô lại càng nghe mặt càng trầm, ném thêm một thỏi bạc rồi bỏ đi.

Đêm đó Diệp Tô mất ngủ, nằm trên giường trằn trọc, càng nghĩ càng tỉnh, thế nào cũng không chợp mắt được.

Nửa đêm nàng gọi Thúy Nhi hỏi lần này lão gia đã đi bao lâu rồi?

"Vừa tròn một tháng."

"Lão gia không nói lần này phải đi bao lâu sao?"

"Có nói ạ, ít nhất là nửa tháng."

Một cái, nửa tháng.

Diệp Tô trùm chăn qua đỉnh đầu, trốn trong bóng tối hít thở khó khăn mà khóc thút thít.

Tiếng khóc của nàng rất nhỏ, ở bên ngoài chăn căn bản là không nghe được, thế nhưng nước mắt lại tuôn ra rất nhiều, thấm ướt cả một mảng chăn lớn.

Hàm răng Diệp Tô cắn rách cả góc chăn.

Cô nương Dương Châu xinh đẹp đa tình, dịu dàng như nước, lần này, hắn có thể cũng mang mấy người về hay không?

Nữ nhân trong phủ càng ngày càng nhiều, hai người, ba người, bốn người, năm người, rất nhiều người.

Diệp Tô nghĩ thật là mệt chết được, sau khi làm lão gia, thời gian hai người cùng ngồi dưới ánh đèn càng ngày càng ít, khói thuốc súng giữa nàng với các nữ nhân khác càng ngày càng nhiều.

Nàng tranh giành sủng ái rất dễ, kỳ thực cũng không tranh giành gì, hắn chỉ đi đến chỗ nàng, thế nhưng cũng rất không dễ dàng, như là đi trên phiến băng mỏng, chịu đựng tất cả nhớ thương và cáu giận từ đôi mắt kia.

Như bị một ngọn núi đè đến không thở nổi, gương mặt vẫn phải duy trì vẻ lấy lòng và xu nịnh. Cô nương Dương Châu, lại sắp có cô nương Dương Châu.

Diệp Tô khóc một trận, khóc hơi mệt thì bắt đầu thở hổn hển nức nở.

Có tiếng kẽo kẹt, nàng tưởng gió thổi khung cửa sổ, không quá để ý, mãi cho đến khi chăn trên đầu bị người ta xốc lên.

"Hửm?" Diệp Tô trợn mắt, phát hiện trong phòng nàng không biết lúc nào đã có ánh sáng mờ nhạt của ngọn đèn nhỏ, mà người đứng trước giường nàng...

Diệp Tô sợ đến mức nhảy thẳng đến góc giường.

"Nàng khóc gì vậy?" Kỷ Hằng cũng bị vệt nước mắt trên mặt nàng hù dọa.

Diệp Tô vội vàng luống cuống tay chân lau nước mắt nước mũi trên mặt.

"Ai, ai khóc."

"Ta không ở nhà có người bắt nạt nàng sao?" Kỷ Hằng ngồi lên giường.

"Không có." Diệp Tô ôm đầu gối ngồi ở góc giường, nữ nhân trong phủ có tức giận nàng cũng không dám bắt nạt nàng, nàng có chỗ dựa tên Kỷ Hằng.

Kỷ Hằng vươn tay về phía nàng: "Qua đây."

Diệp Tô
nhăn nhó tiến tới.

"Rốt cuộc là vì sao khóc?" Kỷ Hằng luôn mãi truy hỏi.

"Thiếp, nhớ cha mẹ thiếp." Diệp Tô tìm lý do lấp liếm cho qua.

Kỷ Hằng như suy nghĩ gì đó rồi gật đầu.

"Sao chàng..." Diệp Tô lại ngẩng đầu nhìn Kỷ Hằng, dưới ánh nến mờ ảo, vẻ mặt của hắn rất không chân thật, Diệp Tô hoài nghi mình khóc trong lúc ngủ, hiện tại là đang nằm mơ.

"Ta trở về sớm, không vui sao?" Kỷ Hằng nhướng mày nói với nàng: "Hơn nửa đêm mới vừa trở về, mới đi gặp tỷ tỷ của ta, lại tới thẳng đây tìm nàng."

Diệp Tô hơi mất tự nhiên nhìn qua bên cạnh.

"Tới tìm thiếp làm cái gì? Khuya lắm rồi, nên ngủ." Miệng nàng nói như vậy, thế nhưng trên mặt đã bất tri bất giác phủ lên một tầng vui vẻ.

Kỷ Hằng kéo người vào trong ngực mình, nói bên tai nàng: "Còn có thể làm cái gì, chính là tới tìm nàng ngủ."

"Không có cô nương Dương Châu?" Diệp Tô quay đầu đi chỗ khác, lập lại y nguyên lời của đào kép nói hôm nay cho Kỷ Hằng nghe.

Kỷ Hằng nghe xong sửng sốt, sau đó bắt đầu ôm bụng cười không ngừng.

"Chàng cười cái gì? !"Diệp Tô trợn tròn đôi mắt.

"Vừa nãy, có phải nàng khóc vì chuyện này hay không, căn bản không phải cái gì mà nhớ cha mẹ đúng không?" Kỷ Hằng cười xoa đầu Diệp Tô.

"Buông ra đi." Diệp Tô cứu đầu mình khỏi bàn tay của Kỷ Hằng.

"Tên đào kép kia lừa nàng thôi, ta giải thích về cô nương Dương Châu cho nàng nghe, thế nào?" Kỷ Hằng tự mình cởi giày lên giường.

Diệp Tô ngồi trên giường nói: "Giải thích thế nào?"

"Nàng sẽ biết ngay lập tức."

...

Sau đó Diệp Tô rất hối hận vì muốn nghe giải thích của hắn.

Hắn đặt người đổ mồ hôi nhễ nhại trước người mình, chỉ vào cái gương để cho nàng xem gương mặt ửng hồng của cô nương trong gương.

"Cô nương Dương Châu có thể đẹp như vậy?"

Diệp Tô che mắt không nhìn ảnh ngược của mình, đột nhiên bị đâm một cái rất mạnh.

Nàng cắn môi phát ra tiếng thét chói tai cùng tiếng rên rỉ.

"Cô nương Dương Châu sẽ dễ nghe như vậy ư?" Hắn hôn để mở bờ môi đóng chặt của nàng, nghe từng tiếng ngân nga ngọt ngào kèm theo tiếng khóc nức nở.

Diệp Tô vẫn luôn bị động, bị nửa dỗ nửa thôi thúc nhào nặn thành tư thế rất khó.

"Cô nương Dương Châu có thể có mềm như thế sao?" Hắn rất sung sướng bắt được khuỷu chân nàng.

Giằng co một đêm, Diệp Tô hiểu rõ một đạo lý.

"Cái này không phải là bộ dáng thân mật với cô nương Dương Châu, rõ ràng là toàn bộ một tháng, trả lại cho nàng trong một lần."


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện