Vì Đường Duy xăm hình cần kiêng kỵ nhiều món nên hai người tấp vào nhà hàng chuyên về bữa ăn dinh dưỡng.
Hạ An đưa Đường Duy về nhà.
Anh toan xuống xe thì Hạ An níu lại.
"Hả?" Đường Duy ngồi trở lại ghế.
"Đường Duy, đây là mối tình đầu của cậu.
Trên con đường tình yêu không ai suôn sẻ cả, nhưng tôi mong cậu hạnh phúc."
Đường Duy cười, dặn Hạ An đừng lo lắng.
Hình xăm của Đường Duy ở trên ngực, thành thử không thể tắm rửa cẩn thận như mọi khi.
Anh cởi áo, chạm khẽ vết băng trên ngực trái.
Kha Khắc đã nói, về nhà thì có thể gỡ màng bọc xuống.
Đường Duy bèn gỡ nó ra, dùng khăn ướt lau người.
Vào phòng đọc sách, Đường Duy gọi điện thoại cho Kỷ Viêm.
Sau một hồi chuông dài là tiếng thông báo lạnh nhạt chuyển sang hộp thư thoại của tổng đài.
Đường Duy không có gì muốn để lại lời nhắn cho hắn nên anh cúp máy.
*
Hôm nay bệnh viện xảy ra một sự kiện kỳ lạ, mỗi nhân viên y tế đi ngang qua Bác sĩ Đường đều phải ngoái đầu nhìn lại.
Bởi Bác sĩ Đường ngàn năm mặc sơ mi trắng, ấy mà hôm nay mặc áo phông đen với quần ống đứng.
Bác sĩ Đường là ai chứ? Trưởng khoa có nói một câu thế này —— "Mỗi lần Tiểu Đường làm việc là y chang cái máy, ngay cả quần áo cũng một màu nữa."
Thực ra không ngoa như lời Trưởng khoa đã nói.
Đường Duy chỉ đơn giản cho rằng blouse trắng đi với màu khác thì có phần kỳ lạ.
Nhưng hôm nay thật sự chẳng còn cách nào, hình xăm trên ngực có khả năng rỉ máu, và Kha Khắc cũng khuyên anh nên mặc quần áo tối màu.
Sáng nay, anh lục lọi trong tủ thật lâu mới tìm thấy chiếc áo phông đen thời đại học.
Mấy năm nay, vóc dáng anh không thay đổi nên vẫn mặc được.
Điều mà Đường Duy không ngờ là phản ứng của mọi người trước sự thay đổi bé xíu của anh lại lớn đến vậy.
"Chào buổi sáng, Bác sĩ Đường.
Hôm nay mặc đẹp, tinh thần sảng khoái hen!" Chị Lưu y tá trưởng cười chào Đường Duy.
Đây là câu nói mà Đường Duy không biết đã nghe bao nhiêu lần trong một buổi sáng.
Anh đành mỉm cười, nói "Chào buổi sáng" với mọi người.
Anh biết họ không có ác ý, nhưng anh thấy ngại lắm.
Hầy, rốt cuộc đã tới văn phòng.
Đường Duy thở phào một hơi.
Anh khoác blouse trắng lên người, đoạn nhìn mình trong gương.
Thú thật thì không phải anh thích sơ mi trắng, chỉ là áo phông đen này lộ liễu quá thôi.
Đêm qua Kỷ Viêm không về.
Sáng nay Đường Duy gọi cho hắn thêm lần nữa, nhưng tổng đài thông báo thuê bao không liên lạc được.
Đương lúc anh băn khoăn không biết bên phía Kỷ Viêm gặp phải chuyện gì thì y tá gõ cửa, nói: "Bác sĩ Đường, bệnh nhân giường số 9 chuẩn bị phẫu thuật."
"OK." Đường Duy đáp.
Bệnh nhân của ca mổ này vốn đã bị viêm màng phổi*, nhưng vì cảm thấy hài lòng với bản thân nên bỏ lỡ thời gian điều trị tốt nhất.
Bây giờ nó đã trở thành viêm mủ màng phổi mạn tính*.
Phẫu tích gỡ dính tối đa phổi tiếp cận ổ mủ màng phổi là một kỹ thuật tương đối phức tạp, đặc biệt ổ mủ màng phổi lâu ngày gây dày dính thì cần phải bóc tối đa lớp này giúp phổi nở, thành thử ca mổ càng khó khăn hơn.
Vì mủ tích tụ trong khoang màng phổi quá nhiều nên thời gian dẫn lưu của bệnh nhân dài hơn so với các ca phẫu thuật khác.
Đến khi Đường Duy xuống bàn mổ thì trời đã về chiều.
[1] Viêm màng phổi: là tình trạng lớp màng bao quanh phổi bị viêm và gây ra các cơn đau nhói ở ngực với tần suất nhanh cho người bệnh.
[2] Viêm mủ màng phổi mạn tính: là tình trạng tràn mủ trong khoang màng phổi, gây nên bởi quá trình viêm kèm tích tụ mủ trong khoang màng phổi do các vi khuẩn sinh mủ.
Bệnh tiến triển bán cấp và mạn tính thường sau khi khởi phát khoảng trên 2 tháng nếu không được điều trị tích cực, đúng phương pháp.
Đường Duy lê tấm thân mệt mỏi trở lại văn phòng.
Trước tiên anh mở điện thoại, trên đó có hai cuộc gọi nhỡ của Thi Hạo.
Anh gọi lại cho Kỷ Viêm, song vẫn là thông báo không liên lạc được.
Đường Duy tháo kính, nhắm mắt lại và nhéo sống mũi trong uể oải.
Ai đó gõ cửa hai tiếng.
"Mời vào." Đường Duy đeo kính lên.
"Ăn miếng cơm đi, Bác sĩ Đường." Chị Lưu cầm hộp cơm vào.
Trái tim Đường Duy đột ngột chùng xuống, rồi bình tĩnh trở lại.
Anh cười, nói: "Cảm ơn chị."
"Còn cảm ơn cái gì nữa, mặt em tái mét rồi kìa." Chị Lưu đau lòng.
"Nghỉ ngơi đi em, chị không làm phiền nữa."
Đường Duy đứng dậy muốn tiễn chị, nhưng chị Lưu xua tay: "Thôi ăn cơm giùm cái.
Chị về đây."
"Vâng, chị."
Chị Lưu đứng tuổi, đối xử với mọi người trong khoa rất tốt, còn thỉnh thoảng chăm sóc người khác như đàn em của mình.
Mỗi khi thấy Đường Duy phải phẫu thuật liên tục mấy giờ đồng hồ, chị Lưu luôn gọi cơm cho anh.
Đường Duy đặt hộp cơm sang một bên, hiện tại anh không ăn nổi.
Đói quá độ dẫn tới không muốn ăn nữa, bây giờ anh chỉ muốn chợp mắt một lúc.
Đường Duy gọi lại cho Thi Hạo, nhưng đầu dây bên kia không bắt máy.
Anh đặt điện thoại xuống, nhắm mắt lại nằm sấp trên bàn.
Thời tiết ngày càng mát mẻ, ánh hoàng hôn vào buổi chiều tà nhuộm đỏ cả chân trời.
Những chiếc lá dưới khung cửa không biết đã ngả vàng tự khi nào, chúng xoay tròn trong cơn gió chiều và lặng lẽ rơi xuống.
Đường Duy choàng tỉnh giấc nhưng không lập tức ngồi dậy.
Anh mở mắt, rồi nhắm mắt lại.
Hình như khi anh ngủ, đã có ai ghé phòng bật đèn thay anh.
Đến khi tỉnh hẳn, anh mới mở mắt nhìn đồng hồ.
Hoá ra đã nửa đêm.
Đường Duy nheo mắt nhìn lịch sử cuộc gọi trên điện thoại, rốt cuộc đã có hai chữ Kỷ Viêm.
Trái tim treo lơ lửng suốt bốn tám giờ đồng hồ của anh đã có thể rơi xuống.
Anh rửa mặt, đoạn gọi lại cho hắn.
Tiếng chuông vang lên một chốc thì bên kia bắt máy, giọng nói chây lười của Kỷ Viêm truyền qua ống nghe: "Bác sĩ Đường."
Một tiếng "Bác sĩ Đường" đột ngột khiến Đường Duy cảm tưởng giọng nói này có chút xa vắng.
Nó như đến từ bên kia trái đất, mà cũng như đã mất liên lạc hơn nửa thế kỷ.
Đường Duy thấp giọng: "Ừm."
"Bác sĩ Đường chưa ngủ hay mới tỉnh dậy?" Tiếng bật lửa lách tách vang lên bên phía Kỷ Viêm.
Đường Duy miết tờ khăn giấy mình vừa lau tay: "Nay anh trực đêm."
"Xin lỗi, Bác sĩ Đường." Tiếng nói trầm khàn của Kỷ Viêm lọt vào tai Đường Duy.
Nó tựa như lớp tơ mỏng cào nhẹ ốc tai anh.
Kỷ Viêm rít hơi thuốc, nói: "Lạc Tân bị đụng xe.
Từ tối qua đã cấp cứu, sau đó thì điện thoại em hết pin."
"Cậu ấy thế nào rồi?"