CHƯƠNG 43
Kỷ Viêm hôn lên trán Đường Duy, cười nói: "Em tắm trước, nãy vừa về đã ngủ rồi."
Đường Duy gật đầu, nằm lướt điện thoại trên giường.
Thành thật mà nói, lòng anh thoáng thắc thỏm.
Anh muốn Kỷ Viêm nhìn thấy hình xăm, lại sợ trông thấy cảm xúc của hắn trong phút giây bị phát hiện.
"Thân thể là của bạn, muốn làm gì là quyền tự do của bạn", thật ra mấy lời đó cốt lừa người khác.
Trong thâm tâm anh biết rằng, mình hy vọng có thể nhận được sự phản hồi tích cực từ đối phương đến nhường nào.
"Bác sĩ Đường ơi." Kỷ Viêm gọi.
Đường Duy tới cửa phòng tắm: "Sao vậy em?"
Tiếng nói Kỷ Viêm lẫn trong tiếng nước chảy: "Phiền Bác sĩ Đường sạc pin điện thoại giùm em.
Lát nữa em còn phải ra ngoài."
"Ừ."
Đường Duy trở lại phòng ngủ.
Anh nhìn thấy một tin nhắn chưa đọc khi đang sạc điện thoại cho Kỷ Viêm.
【Lạc Tân thế nào...】Đường Duy không xem tiếp, vô tình nhìn thấy khác biệt với cố ý.
Đường Duy đã đứng trong phòng phẫu thuật cả ngày hôm qua nên bây giờ thật tình mệt lả người.
Anh sạc điện thoại cho hắn, và rồi nằm xuống giường.
Kỷ Viêm cuốn lấy hơi nước trở về phòng.
Quanh thân hắn vỏn vẹn mỗi chiếc khăn tắm, còn làn da thì ửng đỏ vì ngâm nước nóng trong thời gian dài.
Đường Duy vừa ngước mắt là trông thấy cảnh tượng như thế.
Hai người nhìn nhau thoáng chốc, đoạn Đường Duy khẽ hắng giọng: "Xin lỗi.
Lúc sạc điện thoại anh thấy có người nhắn tin cho em."
Kỷ Viêm cười, nói cách thản nhiên: "Không cần xin lỗi em, cố ý xem cũng không sao."
Kỷ Viêm ngồi xuống giường mở điện thoại, vội vàng trả lời mấy câu rồi ném lên tủ đầu giường.
Hắn cúi nhìn Đường Duy, đè tay lên vai anh.
Khoảng cách giữa hai người đột nhiên thu hẹp, hơi thở nóng rực của Kỷ Viêm phả vào mặt Đường Duy.
Bầu không khí nhuốm hương vị sắc tình.
Kỷ Viêm nheo mắt, giọng nhừa nhựa: "Bác sĩ Đường, bạn trai không hấp dẫn bằng điện thoại anh sao?"
Đường Duy nghe thấy tiếng tim đập hỗn loạn của mình.
Kỷ Viêm là vậy, hắn có trong người bí thuật dễ dàng dụ dỗ anh.
Kỷ Viêm chợt cúi đầu xuống.
Đường Duy khẽ khàng dựa vào gối, bao trọn lấy anh là hương sữa tắm trên người của hắn.
Nói cũng lạ, hai người rõ ràng dùng cùng một loại sữa tắm nhưng Đường Duy lại cố chấp cảm thấy Kỷ Viêm thơm hơn.
Nhận thấy Bác sĩ Đường không để tâm, Kỷ Viêm bèn nhẹ nhàng day cắn môi anh.
"Ưm..." Đường Duy than khẽ.
Kỷ Viêm mút lấy cánh môi Đường Duy, giọng trầm thật trầm: "Bác sĩ Đường à, tập trung vào."
Kỷ Viêm hôn dịu dàng lắm.
Đường Duy dần đánh mất đi lý trí, mê đắm trong chiếc hôn đó.
Đến khi anh cảm thấy đôi bàn tay có chút chai sần đang vần vò liên tục eo mình, tim anh mới giật đánh thót —— Chỉ cần Kỷ Viêm nhích tay lên một chút thì nhất định chạm vào làn da mang cảm giác khác lạ.
Cảm nhận được phản ứng của Đường Duy, Kỷ Viêm thoáng lùi lại.
Hắn cọ môi mình vào môi anh, cười khẽ: "Xin lỗi, em không nhịn được." Bên ngoài thì giả vờ nghiêm trang đứng đắn, nhưng đôi tay lại không ngừng càn quấy trên người anh.
Hắn bóp mạnh hai bên eo Đường Duy, đè anh xuống giường.
Nhìn Đường Duy ngoan hiền dưới thân mình, bờ môi lẫn khoé mắt đều ửng đỏ bởi nụ hôn vừa rồi.
Kỷ Viêm thở gấp, đoạn hôn anh thêm lần nữa.
Lần này không còn dịu dàng như trước.
Kỷ Viêm tấn công dữ dội mà vội vàng, đôi tay cũng thành thạo kéo áo anh lên.
Tim Đường Duy đập mỗi lúc một nhanh, và khi Kỷ Viêm chỉ còn cách một chút nữa phát hiện ra hình xăm thì tiếng chuông điện thoại phá vỡ tất thảy.
"Đệt!" Kỷ Viêm đấm mạnh xuống giường, nghiến răng bật ra câu chửi thề.
Đường Duy nói khẽ: "Nghe điện thoại trước đi em."
Kỷ Viêm nằm trên người Đường Duy mở điện thoại.
Hắn nhìn thoáng qua ID người gọi, trở mình ngồi xuống giường.
"Sao?"
"Khá hơn chưa?"
Đường Duy không nghe được bên kia nói gì, nhưng anh biết đó là Lạc Tân.
"Thi Hạo đang ở đó mà?" Giọng Kỷ Viêm có phần cáu kỉnh.
"Được.
Biết rồi."
Không biết bên kia nói gì, mà em ấy...!
"Bây giờ anh đi liền.
Em đúng là của nợ của anh!"
Kỷ Viêm cúp máy.
Đường Duy có thể cảm nhận sự khó chịu và thiếu kiên nhẫn của Kỷ Viêm, nhưng hơn hết anh còn nhận ra cả sự nuông chiều bên dưới tầng cảm xúc đó.
Kỷ Viêm hôn trán Đường Duy, vẻ mặt hắn khó xử: "Xin lỗi, em phải ra ngoài." Dẫu sao họ đều là đàn ông, mũi tên đã lên dây mà phải nhịn xuống ắt khó chịu lắm.
Nói đoạn, hắn hôn môi Đường Duy.
"Lần sau em nhất định bồi thường cho Bác sĩ Đường.
Đút no anh."
Kỷ Viêm đứng dậy, đến tủ tìm quần áo.
"Lạc Tân hả em?" Đường Duy trông thấy hình xăm lộ ra một góc, bèn lặng lẽ kéo áo xuống.
"Ừm." Kỷ Viêm vừa mặc quần áo vừa trả lời.
Đường Duy đứng dậy, đi tới tủ quần áo: "Để anh đi với em.
Về tình về lý cũng nên đến thăm."
Kỷ Viêm sửng sốt, dĩ nhiên không ngờ Đường Duy lại đưa ra yêu cầu này.
Hắn gật đầu, thờ ơ nói: "Được thôi.
Nếu anh không mệt thì đi với em."
Khi Đường Duy đang tìm quần áo trong tủ, Kỷ Viêm đã bước ra ngoài.
Nhân lúc đó, anh cởi đồ thay áo sơ mi.
Đường Duy không muốn, ít nhất là không muốn để Kỷ Viêm nhìn thấy hình xăm của mình vào lúc này.
Trên đường đến bệnh viện có đi ngang qua cửa hàng hoa, Đường Duy hỏi: "Em, Lạc Tân thích hoa gì?"
"Hướng dương." Kỷ Viêm vừa lái xe vừa nói.
"Lúc nào cũng nói mình là hoa hướng hương, muốn đi theo bóng mặt trời cả."
Đường Duy khẽ nhướng mày.
Anh chỉ hỏi thế thôi, nào ngờ Kỷ Viêm thật sự biết câu trả lời.
Hai người cầm một bó hướng dương và giỏ quà đến phòng bệnh của Lạc Tân.
Lạc Tân trông gầy đi rất nhiều so với lần trước anh nhìn thấy.
Đôi mắt bướng bỉnh nọ sáng rực lên ngay phút giây Kỷ Viêm bước vào phòng.
Tuy chỉ thoảng qua, song Đường Duy chắc chắn mình không nhìn lầm.
Và chẳng mấy chốc, đôi mắt ấy khi thấy anh thì trở lại bình thường.
"Ăn cơm chưa?" Cơn tức giận của Kỷ Viêm đã nguôi ngoai từ lâu.
"Chưa." Giọng Lạc Tân hãy còn khàn khàn.
Kỷ Viêm tiện tay lấy chiếc ly bên bàn, đoạn đưa ống hút vào miệng Lạc Tân.
Còn cậu ta thì ngoan ngoãn uống