Trong phòng tắm, hơi nước bay trong không khí làm mờ mặt gương.
Đường Duy lấy chiếc khăn cũ lau gương vài lần.
Hình ảnh trên gương dần trở nên rõ ràng, Đường Duy thấy chính mình trong đó.
Làn da trắng ửng đỏ vì nóng, hình xăm bên ngực trái ngược ngạo với tất thảy.
Anh chạm nhẹ vào nó, người trong gương cũng chạm vào như anh.
Vị trí xăm đã không còn cảm giác gì nữa.
Nó như mọc ra từ da thịt, như là thuộc về Đường Duy.
Đường Duy choàng khăn tắm bước vào phòng ngủ.
Anh ngồi ở mép giường, vừa lau tóc vừa mở điện thoại lướt tin tức.
WeChat thông báo có người gửi lời mời kết bạn, Đường Duy mở lên thì thấy ID có ba ký tự —— Thận Tư Bác.
(*) Editor nhắc: Thận Tư Bác là đối tượng xem mắt do Hạ An tìm cho Đường Duy ở những chương đầu.
Nghĩ đoạn, Đường Duy đồng ý.
Ảnh đại diện WeChat của Thận Tư Bác ắt hẳn bị chụp lén.
Hoàng hôn phía sau thật đẹp, Đường Duy đoán rằng anh vừa đánh bóng rổ xong.
Thận Tư Bác đứng thẳng người giữa sân thể dục, mặc đồng phục bóng rổ số 7.
Trên cổ anh quấn khăn trắng, một tay cầm bình nước, tay còn lại đang nắm góc khăn lau mồ hôi.
Đường Duy từng gặp Thận Tư Bác ba lần.
Lần nào cũng thấy anh gói mình trong âu phục thẳng thớm.
Một thầy Thận gần gũi như thế, đây là lần đầu tiên Đường Duy nhìn thấy.
Người nọ chắc hẳn không cầm điện thoại nhỉ? Đường Duy chào hỏi lịch sự sau khi thấy thông báo đã kết bạn thành công.
【Thầy Thận, chào anh.】
Đường Duy đặt điện thoại lên tủ đầu giường, đi vào phòng đọc sách.
Anh khẽ nhắm mắt lại trong lúc máy tính đang khởi động.
Gió đêm ùa vào từ cửa sổ mang theo cái lạnh mùa thu.
Trong phòng đọc sách yên tĩnh như là không khí bị ngưng tụ, không có một chút âm thanh nào.
Đường Duy nhắm mắt, cảm tưởng đêm nay cũng tựa bao đêm trước.
Anh chưa làm việc được bao lâu thì Kỷ Viêm đã nghênh ngang bước vào phòng quấn lấy anh lên giường.
Khoé miệng Đường Duy cong cong, từ tâm đến thân đều vô cùng thoải mái.
Đến khi tiếng khởi động máy vang lên, cũng là lúc Đường Duy trở về với hiện thực.
Nó rõ ràng là một tiếng nhắc nhở trong trẻo, mà rơi vào tai anh lại khắc nghiệt như ảo ảnh vỡ tan.
Đường Duy nheo mắt, xoa nhẹ huyệt thái dương.
Theo thời gian mở mắt càng lâu, nguồn sáng trong mắt càng trở nên rõ ràng.
Ban đêm là thời điểm làm việc hiệu quả nhất.
Trước đây, hễ Kỷ Viêm ở nhà thì quấn lấy anh không buông.
Đường Duy phải giành giật từng phút từng giây mới có thể đuổi kịp tiến độ.
Giờ đây, không còn Kỷ Viêm nữa.
Thời gian thì dư dả, nhưng sao tim Đường Duy lại trống rỗng đến lạ.
Đôi khi anh tự hỏi rằng, rốt cuộc mình thích Kỷ Viêm ở điểm nào.
Có lẽ...!không ai có thể từ chối sự tán tỉnh của một người rạng rỡ như nắng mặt trời chăng? Đối với Đường Duy, tình yêu là nỗi đau của hai cường độ khác nhau khi không có được và có rồi thì đánh mất.
Nếu cái trước khiến người ta thi thoảng cảm thấy cô đơn thì cái sau lại xuất hiện trong mọi ngõ ngách của cuộc sống.
Khi Đường Duy ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã là chuyện của hai giờ sau.
Anh quan sát tiến độ chẳng khá hơn bao nhiêu của mình mà nở nụ cười buồn, đoạn tắt máy tính.
Đêm đã khuya.
Nỗi cô đơn nhào vào màn đêm đen kịt, bao trùm lấy căn nhà nhỏ đã từng tràn đầy ấm áp.
Và, khoá chặt con tim Đường Duy.
Anh đến đảo bếp lấy ly nước, sau đó bước vào phòng ngủ.
Như một thói quen, anh trả lời những tin nhắn chưa đọc trước khi kết thúc một ngày.
【Làm phiền Bác sĩ Đường rồi.】
【Tôi muốn đòi lại bữa cơm lần trước.】
Đường Duy vừa mở điện thoại đã trông thấy hai tin nhắn này.
Anh buồn cười, trả lời:【Thầy Thận như là thiếu bữa cơm của tôi lắm vậy.】
Người bên kia có vẻ đang xem điện thoại, hồi âm rất nhanh:【Ừa, thiếu lắm.】
Đường Duy bật cười, sao trước đây anh không phát hiện Thận Tư Bác biết nói đùa vậy chứ.
【Vậy khi nào Thầy Thận rảnh?】
【Nếu được, ngày mai tôi đón Bác sĩ Đường tan làm nhé?】
Đường Duy nghĩ đến lịch làm việc ngày mai, trả lời:【Được.
Thầy Thận không cần đón tôi.
Hẹn chỗ trước, chúng ta gặp nhau ở đó.】
【Bác sĩ Đường đãi cơm, tôi phải đón em mới đúng.】Người bên kia khăng khăng muốn đón.
Đường Duy mỉm cười, không hề tranh cãi với Thận Tư Bác.
【Được.】
【Sao Bác sĩ Đường vẫn chưa nghỉ ngơi?】
【Tôi định nghỉ đây.】
【Vậy ngày mai gặp.
Ngủ ngon.】
【Ngủ ngon.】
Đường Duy lướt điện thoại thêm chốc lát, đoạn nhắm mắt lại.
Thận Tư Bác đã lâu không liên lạc với anh, ắt hẳn e ngại vì khi đó bên cạnh anh có Kỷ Viêm.
Bây giờ liên hệ lại, có lẽ Hạ An đã nói cho người nọ biết anh đang độc thân.
Nhưng anh chưa có ý tưởng bắt đầu một mối quan hệ mới.
Một là, anh không muốn; hai là, không công bằng cho đối phương, trong lòng anh vẫn còn vương vấn tình cũ.
Anh không từ chối bữa cơm này.
Trước, là vì anh đã hứa với người ta; sau, là anh muốn mượn dịp này cốt nói rõ ràng, tránh làm mất thời gian của đối phương.
Thận Tư Bác hoàn toàn là người yêu lý tưởng trước đây của Đường Duy.
Anh chợt nghĩ, giả sử mình không quen biết Kỷ Viêm thì phải chăng giờ này anh đang ở bên cạnh Thầy Thận?
Duyên phận có đôi khi kỳ diệu thế đấy.
Nếu ngày đó anh không trực ban, hoặc nếu bố mẹ của Miểu Miểu có thời gian, có lẽ một người như Kỷ Viêm vĩnh viễn chẳng xuất hiện trong sinh mệnh anh.
Nhưng ngay cả khi cái kết không mấy vui vẻ, anh vẫn không bao giờ hối hận vì mình đã quen biết Kỷ Viêm, một Kỷ Viêm kiêu hãnh chẳng ai bằng.
Mặt trăng lên cao, Đường Duy chìm vào giấc ngủ say.
Anh đã mơ.
Mơ về lần đầu tiên của mình và hắn.
Kỷ Viêm đè trên người anh, từng giọt mồ hôi dọc theo cằm hắn chảy xuống bụng dưới của Đường Duy.
Hắn dùng bàn tay to rộng nắm chặt cổ chân anh, vừa ra sức thúc đẩy vừa cất tiếng khàn khàn —— "Bác sĩ Đường, anh là của em."
Chuông báo thức đánh vỡ giấc mơ dịu ngọt.
Đường Duy mở bừng mắt, và rồi cơn đau đầu dữ dội thình lình kéo tới.
Những cảnh tượng hoang đường trong mộng lũ lượt xâm chiếm tâm trí Đường Duy.
Anh