Khi Kỷ Viêm trông thấy Đường Duy ở nhà hàng, lòng hắn mừng rỡ không thôi.
Nhưng rồi hắn nhìn thấy một người đàn ông theo sát Đường Duy.
Người nọ ưa nhìn, đôi mắt sâu hút có phần lạnh nhạt chứa ý cười dịu dàng.
Người nọ mặc tây trang đàng hoàng chuẩn chỉnh, không giống hắn chả buồn cài cúc áo khoác.
Hai người lần lượt vào trong, từ cử chỉ đến khí chất đều có nét tương đồng kỳ diệu.
Thỉnh thoảng nói gì đó, người đàn ông luôn nghiêng đầu về phía Đường Duy.
Khoảng cách vừa phải, không xa mà cũng chẳng gần.
Phải nói rằng người nọ đúng chuẩn quý ông lịch thiệp.
Kỷ Viêm biết anh ta, Thận Tư Bác —— Đối tượng xem mắt của Đường Duy.
"Anh, nhìn gì vậy?" Lạc Tân nhìn theo ánh mắt của Kỷ Viêm, thấy Đường Duy đằng xa.
Cậu dời tầm mắt, hỏi: "Muốn đi qua chào hỏi một tiếng không?"
"Ha." Tiếng hắn bật ra nghe như giọng cười mỉa.
"Qua làm gì?"
Hắn qua đó chào hỏi bạn trai mới của bạn trai cũ ư?
Vị trí của hai người ở bên phải cửa, trừ phi Đường Duy quay đầu thì tuyệt đối không có khả năng nhìn thấy hắn bên đây.
Dẫu là nói vậy, nhưng kể từ lúc Đường Duy xuất hiện thì ánh mắt của Kỷ Viêm luôn dán chặt vào hướng đó theo bản năng.
Thấy cả hai trò chuyện vui vẻ, lâu lâu còn có tiếng cười trong trẻo của ai kia, bàn tay đang cầm ly của Kỷ Viêm dần dần nổi gân xanh.
Đến khi thấy Thận Tư Bác gắp đồ ăn cho anh, đôi mắt đào hoa quyến rũ của Kỷ Viêm nheo lại và toát lên vẻ nguy hiểm.
Hắn nhìn chằm chằm vào Đường Duy, cơn tức giận lấn át lý trí trong tích tắc.
Thận Tư Bác là cái thá gì? Tại sao Đường Duy dám để Thận Tư Bác gắp đồ ăn cho mình!
Kỷ Viêm đứng phắt dậy, chiếc ghế cọ xát vào sàn nhà phát ra âm thanh chát chúa.
Tiếng nhạc tao nhã trong nhà hàng không ăn nhập với âm thanh này.
Ánh mắt của mọi người dồn dập tập trung vào nơi phát ra tiếng động.
Và những người đó, bao gồm cả Đường Duy.
Trong phút chốc, ánh mắt chạm ánh mắt.
Tim anh thắt lại.
Đường Duy trông thấy Kỷ Viêm đang đi về phía mình.
"Cậu Kỷ." Thận Tư Bác thấy Kỷ Viêm đến, bèn đứng dậy chào hỏi trước.
Kỷ Viêm dời ánh mắt khỏi Đường Duy.
Hắn nhìn Thận Tư Bác từ trên xuống dưới, hỏi: "Anh là ai?"
Đường Duy không hiểu vì sao mỗi khi Kỷ Viêm gặp Thận Tư Bác đều trưng ra dáng vẻ trẻ con như thế, khăng khăng gây khó dễ cho đối phương.
Anh đứng dậy, bình tĩnh giới thiệu: "Đây là Thận Tư Bác.
Thầy Thận, bạn của anh." Đoạn anh nhìn Thận Tư Bác, nở nụ cười chứa ý xin lỗi.
"Đây là Kỷ Viêm."
Thận Tư Bác vẫn như lần trước, không đoái hoài đến thái độ bất lịch sự của Kỷ Viêm.
Anh nói: "Cậu Kỷ, ngưỡng mộ đã lâu."
"Ừm, cảm ơn." Kỷ Viêm nhếch mép cười, ngồi xuống bên cạnh Đường Duy.
Đường Duy nhắm mắt lại.
Anh không tin Kỷ Viêm không hiểu thế nào là khách sáo và thế nào là khen ngợi.
Thận Tư Bác thoáng sửng sốt, đoạn mỉm cười ngồi xuống.
"Cậu Kỷ muốn ăn chung sao?"
Kỷ Viêm dựa vào lưng ghế, cắc cớ hỏi: "Thầy Thận gấp thế?"
Thận Tư Bác nhướng mày, thấp giọng: "Hửm?"
Kỷ Viêm nghịch chiếc bật lửa trong tay, hỏi cách thản nhiên: "Tôi mới chia tay với Bác sĩ Đường không bao lâu mà Thầy Thận đã sấn tới?"
"Kỷ Viêm!" Đường Duy đanh mặt lại.
"Bác sĩ Đường xót hả?" Kỷ Viêm hừ mũi.
"Hấp tấp dỗ dành bạn trai mới sao?"
Đường Duy không hề phát hiện, hoá ra Kỷ Viêm lại ngang ngược bằng này.
Nhìn thấy bầu không khí giữa hai người ngày càng tồi tệ, Thận Tư Bác sầm nét mặt: "Lẽ ra cậu Kỷ và Bác sĩ Đường đã chia tay, tôi không cần giải thích gì với cậu cả."
"Nhưng cậu Kỷ phiền thật."
"Hôm nay tôi và Bác sĩ Đường chỉ là bạn bè bình thường ăn chung bữa cơm.
Nếu muốn nói trắng ra, cũng là tôi đơn phương theo đuổi Bác sĩ Đường."
"Nhưng mà, chuyện này không liên quan gì đến cậu Kỷ.
Đúng không?"
Kỷ Viêm giỏi ăn nói cách mấy cũng phải cứng họng trước lời lẽ hợp lý hợp tình của Thận Tư Bác.
Hắn cười khẩy: "Thầy Thận dính như keo* ấy nhỉ."
[1] Dính như keo: Thật ra bản gốc là "粘吝缴绕", đây là thành ngữ của Trung Quốc.
"粘" là dính; "吝" keo kiệt/ bủn xỉn, "缴绕" là phiền phức/ rườm rà.
Đây là thành ngữ chỉ lối chơi cờ của Trung Quốc.
Mình edit thoát ý nghen ~
"Kỷ Viêm, em muốn làm gì?" Đường Duy nói, giọng mỏi mệt.
Anh không hiểu Kỷ Viêm muốn gì.
Hai người rõ là chia tay trong hoà bình, cớ sao hắn cứ một mực đưa mọi thứ trở nên khó xử chứ?
"Không muốn làm gì cả." Kỷ Viêm nhìn Đường Duy bằng ánh mắt nheo nheo.
"Em muốn ôn chuyện cũ với Bác sĩ Đường thôi."
Ngay khi Đường Duy toan cất tiếng đồng ý, tránh cho hắn tiếp tục làm xằng làm bậy ở đây thì Lạc Tân bước tới, gật đầu với Đường Duy rồi hỏi: "Anh, đi chưa?"
Vốn dĩ Kỷ Viêm tự tin tràn trề, song nhìn thấy Lạc Tân thì giọng điệu yếu hẳn.
Hắn sốt ruột: "Em về trước đi.
Anh có việc muốn nói với Bác sĩ Đường."
Và Đường Duy mới nãy hãy còn do dự, giờ đã lấy lại bình tĩnh ngay khi trông thấy Lạc Tân.
"Không có gì để nói." Giọng anh lạnh tanh.
"Nếu Kỷ Viêm có việc thì về trước đi."
"Đường Duy..."
Anh ngắt lời: "Kỷ Viêm, chúng ta đến và đi trong vui vẻ.
Đừng để anh xem thường em."
Kỷ Viêm sửng sốt, nhìn thẳng vào mắt Đường Duy.
Anh không hề lảng tránh ánh mắt như thiêu như đốt của hắn.
Hai người nhìn nhau thoáng chốc, thế mà Kỷ Viêm là người dời tầm mắt trước.
Hắn mím môi, đứng dậy bỏ đi.
Kỷ Viêm đi, mang theo cả sức lực của Đường Duy.
Anh mệt mỏi ngả người ra ghế: "Xin lỗi, Thầy Thận." Đoạn anh ngồi thẳng lưng.
Thận Tư Bác đan mười ngón tay đặt ở trên bàn: "Bác sĩ Đường.
Hai người đã chia tay, em không cần xin lỗi thay cậu ấy."
Đường Duy thật tình không còn tâm trạng ăn uống.
Bẵng đi một lúc, anh hỏi: "Thầy Thận, anh ăn no chưa?"
"Ừm, no rồi."
Đường Duy gọi nhân viên phục vụ thanh toán.
Người nọ đưa tay về phía Thận Tư Bác, lễ phép nói: "Anh Thận là thành viên của nhà hàng, hoá đơn đã trừ vào thẻ của anh ấy."
"À, cảm ơn."
Đường Duy ngượng ngùng bảo: "Đã nói là tôi đãi mà."
Thận Tư Bác lắc đầu, cười nói: "Tôi chơi xấu.
Tôi muốn Bác