Tám tháng trôi qua trong chớp nhoáng, đoàn bệnh viện của Đường Duy đã hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc.
Trước khi chính thức kết thúc hoạt động giao lưu quốc tế, mọi người tề tựu đông đủ trong bữa tiệc chia tay đặt tại khách sạn lớn ở Đức.
Bên cạnh những khó khăn và vất vả mà họ phải căng mình suốt thời gian qua thì dự án hợp tác tiến triển thuận lợi đã góp phần xây dựng tình bạn hữu nghị giữa hai phái đoàn.
Ngày mai không cần dậy sớm, song những người ngâm mình trong phòng thí nghiệm ngày qua ngày đã muốn chết ngạt.
Lần này không cần ai mời rượu, ngoại trừ những người dị ứng cồn thì tất cả đều uống hết ly này tới ly khác.
Trong tăng hai, Đường Duy lặng lẽ tách khỏi mọi người ngồi ở góc sô pha lướt điện thoại.
"Duy." Đồng nghiệp người Đức say mèm chào Đường Duy bằng tiếng Anh "bồi".
"Sao vậy?" Đường Duy tắt điện thoại.
"Tôi sẽ nhớ cậu đó, Duy." Đồng nghiệp dang hai tay về phía Đường Duy.
Anh đứng dậy ôm người nọ, cười nhẹ: "Tôi cũng vậy."
"Duy, cậu là người dịu dàng nhất mà tôi từng gặp." Đồng nghiệp vừa nói vừa vỗ lưng Đường Duy.
"Cậu luôn quan tâm cảm xúc của người khác.
Nhưng tôi nghĩ, chắc cậu phải mệt lắm."
"Duy à, tôi mong cậu có thể sống vui vẻ khi về nước."
"Nếu được, đừng quên tôi nhé."
Người nọ vốn là chúa nói nhiều, nay "rượu vào lời ra" nên dài dòng hơn hẳn.
Dù sao cũng là một người đàn ông cao hơn mét tám, cứ dựa vào người Đường Duy thế này thì quả thật nặng chết anh.
Đường Duy giữ lấy cánh tay người nọ, thoáng dùng sức cốt rời khỏi cái ôm tựa ngàn cân của đối phương.
"Cảm ơn.
Tôi cũng mong cậu luôn vui vẻ.
Nhớ giữ liên lạc nhé."
Ngày vui chóng tàn.
Ngoại trừ Đường Duy và vị giáo sư lớn tuổi về sớm thì hầu như mọi người đã uống đến say bét nhè.
Lúc Đường Duy ngả lưng xuống giường, bầu trời đã hửng sáng.
Giấc ngủ kéo dài vài ba giờ đồng hồ thì mọi người lần lượt thức dậy ăn lót bụng, sau rốt lên đường ra sân bay.
Ngồi trên máy bay nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, Đường Duy thầm nói: "Tạm biệt, München."
Máy bay vụt qua, để lại một vệt trắng nhạt nhạt phai phai trên nền trời xanh biếc.
*
"Đường Duy, ở đây nè!"
Đường Duy nghe tiếng ai gọi mình, vừa ngẩng đầu đã trông thấy Hạ An.
Đầu tiên anh vẫy tay với y, sau đó chào mọi người và rời đi trước.
Hạ An nhào vào lòng của Đường Duy: "Tôi nhớ cậu chết luôn!"
"Mấy thứ cậu muốn ở trong vali hết đấy." Đường Duy cười nói.
"Hê hê.
Ăn cơm trước hay về nhà trước?" Hạ An vỗ một phát lên vali của Đường Duy, cặp mắt sáng quắc như hai chiếc đèn pha.
"Về nhà đi.
Tôi tắm trước đã."
"Được."
Hiếm lắm mới có một lần Hạ An không bảo Đường Duy làm tài xế cho mình.
Y lạng lách đánh võng cả quãng đường, đoạn hỏi: "Đường Duy, cậu có vào cung điện* chơi không?"
"Không."
"Thế Königssee*?
"Không có."
"Lâu đài Neuschwanstein*?"
"Cũng không."
Im lặng một lúc, y nói: "...!Vậy cậu tới München làm gì?"
Đường Duy cười: "Tôi đi công tác mà, Hạ An."
[1] Cung điện: Nước Đức là một trong những quốc gia sở hữu nhiều Cung điện tráng lệ, được xếp hạng là di sản thế giới của UNESCO.
[2] Königssee: là một hồ nằm phía Đông Nam cuối huyện Berchtesgadener Land, bang Bayern, Đức, gần biên giới với Áo.
Hồ phần lớn nằm trong khu công viên quốc gia Berchtesgaden.
[3] Lâu đài Neuschwanstein: là một lâu đài nằm trong địa phận của làng Schwangau.
Lâu đài còn được các doanh nghiệp lữ hành gọi là "Lâu đài trong truyện cổ tích".
Lâu đài được sử dụng làm hình mẫu cho "lâu đài nàng công chúa ngủ" trong công viên Walt Disney.
Nhìn con phố thân quen ngoài cửa sổ, nghe Hạ An không ngừng móc mỉa về việc mình lãng phí cơ hội du lịch, bấy giờ Đường Duy mới có cảm giác chắc chắc rằng mình đã thật sự trở lại.
Trở lại với môi trường và con người thân thuộc, mọi thứ đều khiến lòng anh thoải mái vô vàn.
Đường Duy vừa bước ra khỏi phòng tắm với mái đầu ướt đẫm nước, chưa chi đã rơi vào cái ôm như gấu mẹ của Hạ An.
"Đường Duy, tôi yêu cậu nhất nhất nhất! Tôi muốn cái gì, cậu cũng mua được hết trơn à ~"
Đường Duy khẽ nhướng mày, cười: "Cậu định cảm ơn tôi thế nào đây?"
"Đãi cậu ăn cơm.
Bắc Thành này, cậu muốn ăn gì tôi dẫn cậu ăn đó!" Hạ An vỗ ngực, ra dáng quả cảm lắm.
Đường Duy vừa lau tóc vừa nói: "Tôi còn hơi mệt.
Xuống dưới lầu ăn bừa gì đó đi, hôm khác tính sau."
"Được.
Vậy xuống dưới ăn khuya thôi."
Lại là cuối hè, Bắc Thành vẫn nóng như ngày nào.
Anh từng mở ra mối tình đầu trong đời vào cuối mùa hè năm ngoái.
Nhưng khi đông kéo đến, nó cũng chết mòn theo ngọn cỏ nhành cây ven đường.
Cơn gió đêm nhẹ nhàng ùa về, mang theo chút mát mẻ cho mùa hạ còn vương vấn ở lại.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện.
Chợt, Đường Duy trông thấy bóng dáng một chiếc xe đã từng quen thuộc.
Thấy anh sững sờ, Hạ An hỏi: "Vụ gì đó?"
"Không có gì, nhìn nhầm thôi." Đường Duy đi tiếp về phía trước.
Sao có thể là xe của Kỷ Viêm? Trong khu chung cư anh ở cũng có người chạy G lớn, huống chi là cả cái Bắc Thành.
Hơn nữa cậu út tới đây làm gì? Dù đi từ nhà hay công ty của Kỷ Viêm thì đều cách nơi này khá xa.
Hai người ghé vào quán ăn cũ, trong nhà chỉ vài ba khách lẻ tẻ mà ngoài trời lại kín hết chỗ.
Ăn khuya nên ít người chọn bàn trong nhà, cả hai ngồi chờ chủ quán dọn dẹp một bàn có khách vừa ra về.
Gọi vài món thường ăn, bạn bè thân thiết với nhau là thế đấy —— Chẳng cần Đường Duy lên tiếng, Hạ An đã gọi xong đâu vào đó.
"Sao, ở nước mình vẫn quen hơn đúng không?" Hạ An vừa hỏi vừa lau chén đũa.
Đường Duy mỉm cười, đáp: "Ừ."
Món lên chậm, song hai người không gấp.
Lúc cắn miếng đầu tiên, Đường Duy hiếm khi tự nhận mình là người kén ăn.
Anh cứ cảm thấy ẩm thực ở München như thiếu chút gì đó, chẳng bằng mấy món dân dã thơm ngon ở quán ăn khuya dưới lầu.
Hạ An vừa ăn vừa kể về những tin đồn mới nhất trong nước.
Mấy tháng nay Đường Duy đi vắng, Hạ An đã ém trong bụng cả kho tàng tin tức quý giá.
Đường Duy cũng vừa ăn vừa tiếp lời y.
Tiếng cười nhẹ nhàng của anh hoà trong tiếng cười hô hố của Hạ An thỉnh thoảng vang lên từ một góc nhỏ ngoài trời.
"Ghép bàn được không?"
Trái tim bỗng thắt lại.
Anh ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt đã xuất hiện vô số lần trong giấc mơ của mình —— Kỷ Viêm vẫn như thế.
Tây trang phẳng phiu, hai chiếc cúc sơ mi đầu tiên luôn luôn mở toang.
Đôi mắt đào hoa khẽ nheo