Đường Duy đến bệnh viện họp vào sáng sớm hôm sau, thay mặt đoàn người báo cáo sơ lược về hành trình và kết quả lần này.
Cuộc họp kéo dài liên tục đến ba giờ chiều, không nghỉ giữa giờ.
Sau khi kết thúc, Đường Duy vừa kiểm tra tin nhắn điện thoại vừa đi về văn phòng.
"Bác sĩ Đường, họp xong về nhà liền hả?" Y tá đồng hành hỏi anh.
Đường Duy nở nụ cười tiêu chuẩn: "Tôi còn phải sửa lại bản báo cáo ở văn phòng."
Trong chuyến đi Đức lần này, bệnh viện có trợ cấp và cho ba ngày nghỉ phép tính lương.
Mọi người có thể ở lại Đức chơi trong ba ngày, hoặc có thể lựa chọn về nước.
Đường Duy nhớ nhà nên đã về sớm.
Nhưng Trưởng khoa háo hức muốn thông báo cuộc giao lưu thành công tốt đẹp với mọi người, đó cũng là lý do tại sao hôm nay mở cuộc họp nhỏ.
Đường Duy vào văn phòng, mở máy tính lên.
Anh tiếp tục chỉnh sửa công trình nghiên cứu suốt tám tháng qua, ba ngày sau anh phải tham gia một buổi hội thảo lớn với sự góp mặt của đông đủ mọi người.
Điện thoại trên bàn rung lên, Đường Duy thoáng thấy tin nhắn của Thận Tư Bác.
【Bác sĩ Đường, tối nay em rảnh không?】
Đường Duy trả lời:【OK.
Tối nay gặp.】
【Ừ, tối gặp.】
Đường Duy đặt điện thoại xuống.
Trong thời gian sang Đức, anh đã thân thiết hơn với Thận Tư Bác.
Trước đây Thận Tư Bác du học ở Đức, người nọ thường kể cho anh nghe về quán ăn địa phương và tình hình bên đó.
Lần đầu tiên Đường Duy đặt chân đến Đức khó tránh khỏi lạ nước lạ cái, người nọ đã giúp đỡ anh nhiều lắm.
Sau thì hai người thân hơn, thỉnh thoảng tán gẫu về chuyện trong nước.
Bây giờ trở lại, về tình về lý anh cũng nên mời người ta ăn bữa cơm.
Đường Duy nhìn đồng hồ, bây giờ mới hơn bốn giờ.
Phải mất một lúc nữa mới đến giờ hẹn, nhưng tính ra thời gian không dài lắm.
Vì thế anh bỏ bữa trưa, quyết định chờ đến tối ăn luôn một thể.
Đường Duy nhìn tài liệu đầy ắp trên màn hình, thú thật thì anh thích làm việc ở bệnh viện hơn.
Mấy ngày rời nhà, tần suất anh nghĩ về Kỷ Viêm đã giảm xuống.
Khi mà anh cho rằng mình có thể giữ vững tâm lý ổn định như hai mươi mấy năm trước thì ngày đầu tiên về nước, anh trông thấy Kỷ Viêm.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên, anh đã biết tám tháng qua chỉ là ảo giác do mình dựng nên.
Anh, vẫn không thể buông bỏ hắn.
Anh trốn chạy về nhà, song mọi ngóc ngách của nơi này đều có thể tìm thấy dấu vết của hắn.
Anh thừa nhận, thích một người là chẳng có gì không thể đối mặt.
Chỉ cần Kỷ Viêm đừng giống như trước, thỉnh thoảng lượn lờ trước mặt thì anh nghĩ rằng mình vẫn có thể chịu đựng.
Ngoài nhịp sống làm việc răm rắp ở Đức, điều ưa thích nhất của Đường Duy là ngẩn người.
Anh ở trên một tầng lầu không cao không thấp, tầm nhìn từ cửa sổ rất thoáng.
Đây xem như là trò tiêu khiển duy nhất của Đường Duy.
Mỗi khi ngẩn người anh thường nghĩ về nhiều chuyện, trong đó có cả cuộc gọi đường dài với Hạ An ngày hôm đó.
Hết lần này đến lần khác tự phân tích, anh cảm thấy có lẽ Hạ An nói đúng —— Bố mẹ đã ảnh hưởng đến tâm lý của anh trong một mức độ nhất định mà ngay cả chính anh cũng không hay.
"Cốc cốc cốc!"
Tiếng gõ cửa dồn dập cắt ngang dòng suy nghĩ của Đường Duy.
Người duy nhất đến tìm anh vào lúc này chỉ có nhân viên y tế.
Đường Duy nhấn lưu bản báo cáo, đoạn nói: "Mời vào."
Một lớn một nhỏ mặc áo hoodie màu đen bước vào phòng.
Điểm khác biệt là người kia có đôi mắt đào hoa nheo lại vì nụ cười tươi rói, hệt như con hồ ly; còn đứa nhỏ thì ăn mặc trông ngầu ngầu là thế nhưng hai cái má phúng phính, miệng cười chúm chím vì trông thấy Đường Duy.
Cô bé lao về phía anh: "Chú Đường, con nhớ chú lắm!"
Đường Duy xoa đầu cô bé: "Sao hôm nay Miểu Miểu tới đây?"
"Tại vì con nhớ chú ạ." Kỷ Miểu Miểu vùi mặt vào eo Đường Duy.
"Chú Đường, chú không nhớ Miểu Miểu sao?"
Đường Duy cong mắt, vuốt nhẹ sống mũi Miểu Miểu: "Nhớ con chứ."
Nhìn hai người chẳng có ý định quan tâm đến mình, Kỷ Viêm uy hiếp: "Kỷ Miểu Miểu, đứng im coi."
Miểu Miểu lè lưỡi lêu lêu Kỷ Viêm, cóc thèm sợ người chú hổ báo cáo chồn nhà mình.
"Bác sĩ Đường." Kỷ Viêm đi tới bàn làm việc, ngồi xuống chiếc ghế mà hắn đã ngồi không biết bao nhiêu lần.
Đường Duy ngước mắt: "Cậu Kỷ."
Kỷ Viêm sao có thể không nhìn ra vừa rồi Đường Duy hãy còn cười tươi với Miểu Miểu, nhưng khi ngẩng đầu nhìn hắn thì anh đã chuyển thành nụ cười tiêu chuẩn.
Hắn dựa vào lưng ghế như bị rút hết xương cốt, cười nói: "Sao thế? Mới không gặp Bác sĩ Đường nửa năm mà đã xa lạ rồi."
Không muốn phát sinh bất kỳ vấn đề gì với Kỷ Viêm trước mặt trẻ con, Đường Duy đành gọi hắn một tiếng: "Kỷ Viêm."
"Hôm nay Bác sĩ Đường rảnh không?" Kỷ Viêm mỉm cười ra điều hài lòng.
"Xin lỗi, tối nay hơi bận." Dẫu Kỷ Viêm muốn hẹn anh làm gì chăng nữa thì anh cũng không có thời gian.
Kỷ Viêm cười, khẽ liếm hàm trên: "Không phải em muốn hẹn anh đi chơi."
Đường Duy nhướng mày, chờ câu nói tiếp theo của hắn.
"Anh hai tống Miểu Miểu cho em.
Tối nay em phải tham gia tiệc, muốn gửi Miểu Miểu chỗ anh một lúc."
Lý do kiểu gì vậy? Gia tộc họ Kỷ to lớn bằng này mà chẳng thể tìm nổi một người chăm sóc đứa trẻ ư?
Đường Duy nhìn Kỷ Viêm.
Hắn dựa vào lưng ghế một cách lười biếng, ánh mắt không hề có chút hoảng loạn.
Sau rốt, Đường Duy vẫn là người tránh đi tầm mắt của hắn trước: "Nhưng tối nay anh có hẹn với bạn thật."
"Hạ An à?" Kỷ Viêm thản nhiên hỏi.
"Không phải."
Ánh mắt hắn lập tức trở nên nguy hiểm.
Hắn nghiêng người về trước, giọng khàn khàn: "Với ai?" Hắn quen biết Đường Duy hơn cả năm, chưa từng nghe anh nói ngoài Hạ An còn có bạn bè nào khác.
Đường Duy vẫn luôn không thể đối mặt với ánh nhìn nóng rực này của hắn.
Anh khẽ cụp mắt, nói: "Hình như không liên quan đến Kỷ Viêm thì phải."
Kỷ Viêm giữ nguyên tư thế nghiêng người về trước.
Hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Đường Duy, như muốn đọc rõ từng biểu cảm trên đó.
Bầu không khí thoáng chốc yên tĩnh, luồng gió cuối hè lùa vào từ cửa sổ nhẹ nhàng vờn qua đuôi tóc Đường Duy.
Anh thở dài, toan lên tiếng thì Kỷ Miểu Miểu đã mếu máo: "Chú Đường ơi, chú không muốn chơi với Miểu Miểu ạ?"
"Không phải, tối nay chú đã hẹn với bạn trước rồi." Đường Duy dỗ dành.
"Vậy sao chú