Theo một tiếng “rầm”, cánh cửa căn hộ bị đóng lại, Trịnh Thanh như đã tê liệt trên ghế sofa, lúc này, tất cả các cơ quan trong cơ thể cô dường như đang dừng hoạt động.
Một màn sương mù trước mắt, cô không thấy gì hết, cũng không nghe thấy gì, cô dần dần nhắm mắt lại, là giấc mơ thôi, tất cả nhất định chỉ là mơ mà thôi, vậy thì ngủ một giấc đi, tỉnh dậy tất cả sẽ trở lại ban đầu, những gì xảy ra cũng chỉ là một giấc mộng.
Vu Bân căn bản không về Thượng Hải, ngồi bên bờ biển, dưới chân đầy ắp tàn thuốc, anh không biết mình đã hút hết nguyên một bao thuốc.
Anh quay đầu nhìn về ánh đèn vẫn đang sáng phía lầu cao xa xa, không biết một mình Trịnh Thanh thế nào rồi.
Tuy rằng anh rất áy náy với cô, nhưng sớm muộn cũng phải trải qua giai đoạn này, đau dài chẳng bằng đau ngắn, anh tin Trịnh Thanh sớm muộn cũng thoát ra được.
Bên phía chân trời dần dần có những tia sáng, những chú cá ngoi lên đón ánh bình mình, Vu Bân đưa tay lên nhìn đồng hồ, đã sắp 5 giờ sáng, anh vất điếu thuốc cuối cùng trong tay, đứng dậy, tại vì ngồi trong một thời gian rất lâu, chân đã tê dại không còn cảm giác nữa.
Tối qua không biết đã khóc bao lâu, đến khi không còn sức lực nào nữa, Trịnh Thanh mới thiếp đi trên sofa.
Sáng hôm sau, cô mới bừng tỉnh trong cảm giác lạnh buốt, mở mắt, cô dụi đôi mắt còn đang đau, ngồi thẳng dậy, nhìn đồ đạc trong căn hộ, tại sao mình lại ở đây, hôm qua cô đã thật sự đến Hạ Môn sao, thật sự đã gặp Vu Bân sao, lẽ nào họ đã thật sự chia tay rồi, lẽ nào tất cả đều là thật, không phải chỉ là mơ sao.
Trịnh Thanh đứng dậy, hai chân vừa đặt xuống đất, toàn thân mềm nhũn, căn bản không đứng vững được, cô vội vàng đặt tay vào ghế sofa.
Lúc này, cơn đau đầu càng thêm mãnh liệt, toàn thân không ngừng run rẩy, từng cơn từng cơn lạnh buốt.
Vu Bân đặt chuyến bay quay về Thượng Hải vào buổi chiều, lúc đến sân bay, thật sự không yên tâm Trịnh Thanh, lại không thể gọi điện cho cô, chỉ có thể gọi cho Ôn Ninh, Ôn Ninh nói với anh trong điện thoại, hôm nay Trịnh Thanh không đến quán café.
Nghe tới đây, Vu Bân nhíu mày, trạng thái đó hôm qua của cô, không phải đã xảy ra chuyện gì rồi chứ, “Ôn Ninh, bây giờ em lập tức đến nhà cô ấy, xem cô ấy có ở nhà không.”
Vu Bân đã qua cửa giám sát, trong phòng chờ đợi tin nhắn của Ôn Ninh, đã hơn một tiếng, Ôn Ninh vẫn chưa gọi lại, trên màn hình hiển thị chuyến bay của Vu Bân, hành khách đã đi vào trong máy bay.
Anh chủ động gọi lại cho Ôn Ninh, rất lâu sau bên đó mới bắt máy, “Tổng giám đốc Vu, chị Thanh không ở nhà.”
“Em đã tìm kĩ rồi chứ, em đã vào trong chưa?”
“Em gõ cửa rất lâu nhưng không thấy có người đáp.
Sau đó ở dưới em nhìn thấy cửa sổ nhà chị ấy vẫn mở, men theo tường nhà bên cạnh em trèo vào bên trong, bây giờ em đang ở trong đó, chị Thanh không có ở nhà.”
“Được rồi, anh biết rồi.” Vu Bân ngắt máy, nói như vậy cả ngày Trịnh Thanh không về, bây giờ cô đang ở đâu.
Anh bất chấp câu nói hôm qua mình đã nói không liên lạc nữa, gọi cho Trịnh Thanh, “Xin lỗi, thuê bao quý khách đang gọi tạm thời đang tắt máy…”
Điện thoại đã trong trạng thái tắt máy, Vu Bân quay đầu nhìn ra cửa vào máy bay, cuối cùng cũng chạy ra ngoài sảnh sân bay.
Trên taxi quay lại thành phố, Vu Bân không ngừng giục tài xế đi nhanh hơn chút, tài xế trợn mắt nhìn anh, “Nhanh chút nữa là vượt tốc độ rồi, sẽ bị phạt.”
Vu Bân rút một sấp tờ 100 từ trong ví ra, “Từng này đã đủ anh nộp phạt chưa, có thể nhanh hơn chút thì lái nhanh đi, mạng người quan trọng.”
“Đại ca, thật sự không phải là vấn đề tiền, còn bị phạt điểm, tôi đã đi quá tốc độ 20% rồi, tôi cố gắng nhé.” Lái xe miệng thì nói vậy nhưng vẫn đưa tay trái ra cầm tiền của Vu Bân.
Dùng tốc độ nhanh nhất về căn hộ, tay Vu Bân vì run rẩy đã ấn sai mấy lần mật khẩu, sau khi mở cửa ra, Vu Bân đi vào phòng khách, thấy Trịnh Thanh đang nằm trên sàn.
Anh vội vàng đi