Ăn xong cơm trưa, sau khi dọn dẹp xong trong phòng bếp, Trịnh Thanh đi ra ngoài, thấy Thẩm Diệu Đông đang cầm điện thoại, hình như đang trả lời tin nhắn.
“Anh đang bận à, có muốn đi ra ngoài dạo cùng em không?” Trịnh Thanh đề nghị.
Thẩm Diệu Đông đặt điện thoại xuống, “Phía Hà Bắc đang có một dự án, qua đoạn thời gian này sắp bỏ thầu, hai ngày nay đang xác nhận thiết kế, hôm nay em không đến quán cafe sao?”
“Em định đến quán muộn một chút, nhưng nếu như bây giờ anh đang bận công việc, vậy em cũng có thể qua đó.”
“Không cần, chẳng phải vừa rồi em nói muốn ra ngoài đi dạo sao, bây giờ chúng ta đi thôi.”
“Chẳng phải anh đang bận sao?”
“Không sao, tin nhắn vừa rồi anh trả lời xong rồi.”
Hai người sánh vai nhau đi trên bờ biển, Trịnh Thanh đã rất lâu rồi không như này, quay đầu nhìn Thẩm Diệu Đông cười rạng ngời.
“Sao thế, em cười gì vậy?”
“Em muốn hỏi anh một câu hỏi.”
Thẩm Diệu Đông dừng lại, “Em hỏi đi, muốn hỏi gì thì hỏi đi.”
“Anh rốt cục thích em điều gì, em thật sự vẫn luôn nghi hoặc.
Điều kiện như anh, tìm một cô gái trẻ hơn em, đẹp hơn em rất dễ dàng, tại sao lại là em?”
Thẩm Diệu Đông đoán được sẽ là câu hỏi như vậy, “Bởi vì em từ chối anh 2 lần, trong cuộc đời của anh trước giờ chưa từng ai từ chối anh, huống hồ đến 2 lần.”
“Cho nên là dục vọ.ng chinh phục đang quấy phá, nghĩ rằng không có người con gái nào mà anh không chinh phục được đúng không?”
“Vậy thì cũng không phải, theo như tính cách của anh, nếu như em không đồng ý anh, anh cũng sẽ không phản ứng lại với em, em xem anh vẫn năm lần bảy lượt chủ động đến tìm em, là vì trong lòng anh thật sự không buông được.”
Trịnh Thanh lườm anh, “Nói bậy, lần này rõ ràng là em chủ động gửi Wechat cho anh.”
Thẩm Diệu Đông nắm lấy tay cô đưa lên hôn nhẹ, “Vẫn phải cảm ơn tin nhắn lần này của em, để anh kịp thời quyết định tới đây, lần này thật sự đã không tới vô ích.
Vậy em thì sao, em thích anh điều gì?”
“Em đã từng nói em thích anh sao?” Trịnh Thanh cố ý trêu anh.
Thấy Thẩm Diệu Đông tin thật, trống tay vào quai hàm hậm hực, “Được rồi, đùa anh thôi mà.
Em à, em...thích anh thích em.”
Buổi tối, Trịnh Thanh lật chăn lên giường, đột nhiên nhớ tới câu nói của Thẩm Diệu Đông buổi sáng, “Sáng nay anh muốn nói gì với em, chẳng phải để đến tối nói sau đó?”
Thẩm Diệu Đông lộ ra điệu cười gian xảo, “Muốn hỏi em lúc nào mới có thể có thêm phúc lợi?”
“Phúc lợi gì cơ?”
“Em đã quên rồi sao, lần đầu tiên chúng ta...”
“Lần đầu tiên cái gì?” Trịnh Thanh không hiểu anh đang nói gì.
“Ayza, chính là lần đầu tiên làm ấy...” Thẩm Diệu Đông ghé sát thầm thì bên tai cô.
Trịnh Thanh ngượng ngùng đỏ mặt, “Sao có thể, em thật sự đã làm như vậy sao?”
“Đương nhiên, em đều quên hết rồi?”
“Em đương nhiên không nhớ rồi, hôm đó đã uống quá nhiều rượu.”
“Ây...!Bây giờ em định không thừa nhận đúng không, vậy lần sau có phải cũng chuốc em say mềm trước không?”
Trịnh Thanh nằm thẳng xuống, “Em thật sự không nhớ nữa, không nhớ coi như là chưa có làm.
Em ngủ đây, ngủ ngon.”
“Ấy ấy ấy, thật quá đáng, vậy phúc lợi của anh thì sao?”
“Sau này xem biểu hiện của anh đi.” Trịnh Thanh nhắm mắt nói.
Ngày thứ 4 Thẩm Diệu Đông ở trên đảo, sáng thứ 3 anh đã mua vé máy bay ngày mai quay về Bắc Kinh, thứ 4 phải gấp rút về Bắc Kinh để kịp họp một cuộc họp quan trọng.
Ăn sáng xong, Thẩm Diệu Đông nói muốn ra ngoài một chuyến thì không thấy bóng dáng đâu nữa, Trịnh Thanh còn đang khó hiểu anh đi đâu làm gì.
Một lát sau, Thẩm Diệu Đông ôm một thùng giấy về.
“Anh ôm gì vậy?” Trịnh Thanh nghi hoặc nhìn đồ trong lòng anh.
“Quà tặng em, em mở ra xem xem.”
Trịnh Thanh đang chuẩn bị đưa tay mở hộp quà, thì bên trong hộp phát ra một tiếng động, dọa cô rút tay lại ngay lập tức, “Cái gì vậy, còn sống sao?”
Lúc này, một chú chó nhỏ trong hộp ló đầu ra, hiếu kỳ nhìn xung quanh ngôi nhà mới