Trong thời gian hai người làm việc, cũng chỉ có thể video call hàng tối cho nhau, nhưng có thể mỗi ngày đều liên hệ như này, đã khác nhau một trời một vực với đoạn tình cảm trước, Trịnh Thanh đã rất thỏa mãn.
“Hôm nay anh cũng phải tăng ca đến muộn vậy sao?” Trịnh Thanh nhìn gương mặt mệt mỏi của Thẩm Diệu Đông qua màn hình.
“Ừm, em thì sao?”
“Quán café cũng không có khách mấy, em về nhà sớm.
Đã hơn 12 giờ rồi, anh nhanh đi tắm rồi ngủ đi, ngày mai còn phải đi làm.”
“Summer đã ngủ chưa?”
Trịnh Thanh đưa camera quay về phía ổ đệm của chó ở góc phòng ngủ, “Vừa mới vào ổ rồi, vẫn chưa ngủ, đang nhìn anh với em nói chuyện.”
“Summer thông minh lắm.” Thẩm Diệu Đông vực lại tinh thần, gọi chú chó trong điện thoại, “Summer, summer…”
Summer ngồi thẳng dậy, nhìn bốn xung quanh, không biết tiếng gọi mình từ đâu tới, Trịnh Thanh nhìn bộ dạng ngây thơ của nó, đi qua xoa nhẹ đầu chú chó nhỏ, “Summer của bố mẹ rất thông minh.”
“Vậy em nói xem nó nhìn thấy anh, còn có thể nhận ra anh không?”
“Chắc là sẽ nhận ra được.” Trịnh Thanh cũng không biết, chỉ miễn cưỡng an ủi anh mà thôi, “Muộn lắm rồi, anh nhanh đi tắm đi, em tắt đây.”
“Ừm, em ngủ ngon.”
Mỗi ngày vào thời gian cố định đều sẽ liên hệ với nhau, còn có summer ở bên cạnh mình, yêu xa như này nhưng lại khiến Trịnh Thanh cảm thấy trái tim mình không còn trống trải như trước đây.
Buổi sáng, Trịnh Thanh dắt Summer đi dạo một vòng bờ biển.
Lúc quay về, vừa đến lầu dưới thì gặp được nhân viên vận chuyển đang chuẩn bị gọi điện cho cô.
“Chị về rồi, trong đây có kiện đồ của chị.” Nhân viên chuyển phát nói rồi chỉ vào thùng ở dưới đất.
‘Tôi không mua đồ à, còn là một thùng đồ lớn như vậy.”
“Thùng nhìn thì rất to, nhưng không nặng, gửi từ Bắc Kinh qua đây, không phải của chị sao?”
Trịnh Thanh nghe đến Bắc Kinh, đoán chắc là Thẩm Diệu Đông gửi tới, “Vậy chắc là của tôi, cảm ơn cậu.”
Trịnh Thanh buông sợi xích của Summer, “Summer con tự mình đi, mẹ còn phải ôm cái thùng này lên.”
“Chị có bê nổi không, có cần tôi giúp không?” Nhân viên chuyển phát đứng bên cạnh hỏi.
“Không cần, không cần, rất nhẹ.”
Cho dù là đồ rất nhẹ, nhưng diện tích của hộp lại rất to, Trịnh Thanh cũng phải dùng sức rất lớn mới có thể chuyển cái hộp lên nhà.
Việc đầu tiên là cô lấy dao dọc mở chiếc hộp ấy ra, bên trong là một bộ đầm dự tiệc màu đen, chắc là sợ vận chuyển làm nhàu nên đã chọn cách đóng gói lập thể, cho nên mới dùng thùng lớn như này.
Trịnh Thanh lấy bộ lễ phục ra, phát hiện bên trong đó còn có một hộp nhỏ nữa, bên trong đó là một đôi giày cao gót phát sáng blingbling.
Trịnh Thanh chụp ảnh gửi cho Thẩm Diệu Đông, “Gửi cho em mấy đồ này là có ý gì vậy?”
Thẩm Diệu Đông nhìn thấy tin nhắn Wechat, rất nhanh sau đó gọi điện cho cô, “Em quên buổi tiệc tuần này rồi sao? Anh nghĩ em chắc không có trang phục thích hợp nên đã đặc biệt chuẩn bị cho em.”
Thẩm Diệu Đông không nhắc đến việc này, Trịnh Thanh cũng đã quên thật, thứ sau tuần này phải đi Thượng Hải, “Em cũng không có những trang phục như này thật, nhưng đến lúc đó mình em đến Thượng Hải sao?”
“Ban đầu anh định đến Hạ Môn trước một ngày để đón em, cùng em qua đó, nhưng tình hình trước mắt, anh không thể qua đó sớm hơn, chắc là chúng ta phải chia nhau đi tới Thượng Hải.”
“Không sao, vậy em tự đi qua đó.”
“Đợi lát nữa em gửi anh số CMND của em, anh nói trợ lý đặt vé máy bay, đến lúc đó anh đón em ở sân bay.
Em đã thử đầm với giày chưa?”
“Vẫn chưa.”
“Vậy em thử luôn đi, xem có hợp không.”
Trịnh Thanh tắt điện thoại đi thử bộ lễ phục, không ngờ chiếc đầm lại hợp với mình đến vậy, chỉ là giày cao gót hơi to một chút, nhưng giày cao gót cọ vào chân, đi to hơn một size càng thêm thoải mái.
“Sao anh biết số đo của em?” Trịnh Thanh nghi hoặc nhắn một tín nhắn qua.
Thẩm Diệu Đông đang ngồi trong phòng làm việc mới bộ mặt cười gian xảo, biên tập đoạn nội dung trả lời