Trong điện thoại, bà Thẩm đem tình hình nói cho ông Thẩm, “Con trai ông nói có thể về nhà, nhưng nhất định phải về cùng Trịnh Thanh, hơn nữa Trịnh Thanh đã mang thai rồi, tình hình bây giờ là như vậy, ông quyết định đi.”
“Trước đay chẳng phải lo lắng tuổi cao khó mang thai sao, bây giờ có thai rồi, lẽ nào vẫn không để người ta vào cửa?”
“Tình hình của Trịnh Thanh ông cũng rõ, nhà họ Thẩm tìm một người con dâu như vậy, sau này bị người khác biết còn không bị chê cười sao.”
Bà Thẩm thở dài, “Ây… chọn tới chọn lui con dâu, ai có thể ngờ được cuối cùng người con gái như vậy lại là con dâu nhà chúng ta, thật là người tính không bằng trời tính.”
Thẩm Diệu Đông chưa về nhà nhận được cuộc gọi của bà Thẩm, ý của bà là chỉ cần anh quay về, bằng lòng chấp nhận Trịnh Thanh.
Sau khi đưa đưa Summer về nhà, việc đầu tiên là anh nói tin tức này với Trịnh Thanh, “Lần này bố mẹ anh thật sự đã đồng ý, chúng ta cùng nhau về thôi.”
“Thật sao?” Gương mặt Trịnh Thanh nở ra một nụ cười tuyệt đẹp, “Vậy thì tốt.”
“Thứ hai anh sẽ đến công ty từ chức, hai hôm nay em xem cần mang theo những thứ gì, …” Lần đầu tiên chiến tranh giành thắng lợi với những người trong nhà, sự hưng phấn của Thẩm Diệu Đông đạt lên cực điểm.
“Anh đã nói với họ việc em có thai chưa?” Cô ngắt lời anh.
Thẩm Diệu Đông gật đầu, “Đương nhiên.”
Trịnh Thanh đã đoán được như vậy, kết quả quả nhiên không nằm ngoài dự liệu của cô, “Vậy nếu như em không mang thai, có phải là sẽ không vào được nhà họ Thẩm đúng không?”
Thẩm Diệu Đông nhất thời không biết nói gì, Trịnh Thanh nói không sai, bản thân anh rõ ràng việc này là như vậy.
“Anh về một mình đi.” Trịnh Thanh nói rồi đứng lên, đi vào trong phòng ngủ.
Thẩm Diệu Đông theo sau cô, “Sao anh có thể một mình về được, em không đi anh chắc chắn sẽ không đi.”
Trịnh Thanh đột nhiên quay người lại, Thẩm Diệu Đông suýt nữa đã đập đầu vào cô, “Anh có thể lý trí một chút được không, đừng hành động theo cảm tính vậy nữa.
Tình hình của nhà anh bây giờ, anh không về được sao, nếu như công ty thật sự xảy ra việc gì, món nợ này của mẹ anh cuối cùng sẽ đều tính lên đầu em, đến lúc đó em sẽ càng khó hơn.”
“Em đừng kích động, nhỡ động đến thai khí thì phải làm sao.” Thẩm Diệu Đông đỡ cô ngồi xuống giường, “Tình hình hiện tại của em như này, anh không thể để em một mình ở đây.”
“Em có thể một mình, chẳng phải Tống Thi Kiều cũng là một tay em nuôi lớn sao, anh cũng có thể thường xuyên quay về, tóm lại em sẽ không đi cùng anh.”
Trịnh Thanh rất kiên trì, Thẩm Diệu Đông hiểu rõ trong lòng cô đã có một sợi dây trói buộc, muốn cởi nó ra bắt buộc phải tìm người gỡ được, việc này vẫn phải để mẹ anh đích thân xuất mã, hi vọng rằng mới có thể xoay chuyển tình thế.
Anh ôm Trịnh Thanh, “Vợ, em đừng kích động, anh đều nghe em.”
Trịnh Thanh dựa vào ngực anh, “Nói như vậy ngày kia anh phải đi rồi, vậy em đi thu dọn đồ đạc cho anh nhé.”
“Không vội, lát nữa anh tự thu dọn, dù sao anh cũng không có đồ gì.”
Buổi chiều, Thẩm Diệu Đông lấy cớ công ty có việc đến Hạ Môn một chuyến.
Trong khách sạn, Thẩm Diệu Đông gặp mẹ, bà Thẩm nhìn thấy Thẩm Diệu Đông, nhẹ nhàng xoa mặt anh, “Gầy rồi, còn đen nữa…Con xem con đang sống những ngày tháng gì chứ, tổng giám đốc thì không làm, lại đến một công ty nhỏ làm việc gì chứ.”
“Chẳng phải đều là bố mẹ ép sao, nếu như bố mẹ sớm đồng ý chuyện của con với Trịnh Thanh, việc sẽ không đến bước như này hôm nay.”
“Con…thật là…” Bà Thẩm chỉ vào con trai mình, “Có vợ là quên mẹ, thật không biết cô ta có gì tốt.”
“Bây giờ mẹ nói