Sáng thứ hai, Trịnh Thanh dắt Summer đi dạo trên bờ biển, đột nhiên điện thoại rung lên, màn hình hiển thị là một số điện thoại lạ từ Bắc Kinh, cô ấn nghe, “Alo...”
“Là tôi.” Đầu bên kia truyền đến giọng nói của mẹ Thẩm Diệu Đông.
Sau khi lên tầng, Trịnh Thanh cầm chìa khóa mở cửa, “Mời bác vào.”
Giúp Summer cởi dây buộc, Trịnh Thanh đi vào bếp rót cho bà Thẩm một cốc nước.
Bà Thẩm liếc nhin Summer bên cạnh Trịnh Thanh, “Đã mang thai còn có thể nuôi chó sao?”
Ánh mắt của bà Thẩm rời từ Summer đảo qua phòng khách, sau khi nhìn một vòng nói, “Đây là nhà của con?”
“Vâng ạ.”
“Căn nhà đã cũ như vậy, Thẩm Diệu Đông có thể ở được sao, ta thật sự đã xem thường nó.”
“Bác gái...”
Cách gọi vừa rồi của Trịnh Thanh, bà Thẩm ngắt lời cô, “Hai đứa đã kết hôn rồi, còn gọi là bác sao?”
“Dạ?” Trịnh Thanh nghi ngờ mình đang xuất hiện ảo giác.
“Con thật sự đã khác một trời một vực với người con gái sẽ cưới Thẩm Diệu Đông trong dự liệu của chúng ta trước đây, gia đình nhà họ Thẩm như này, ta hi vọng con có thể hiểu được nỗi khổ của người làm bố làm mẹ chúng ta, nếu như con đứng ở góc độ của ta, việc như này con có thể chấp nhận ngay được không, ta nghĩ cũng không thể đúng không.
Yêu không phải là sự hi sinh và cho đi từ một bên, nếu như con đã yêu Thẩm Diệu Đông, ta nghĩ con nên suy nghĩ cho nó, không nên để nó khó xử giữa chúng ta.
Ngày kia sẽ diễn ra cuộc họp hội đồng quản trị lâm thời, nếu như đến lúc đó Thẩm Diệu Đông không xuất hiện ở công ty, nó sẽ thành tội đồ của nhà họ Thẩm, nó sẽ mãi mãi sống trong tự trách và áy náy, con hi vọng nhìn thấy kết quả vậy sao.
Được rồi, những điều nên nói ta đã nói xong rồi, hai đứa cũng là người trưởng thành, có nên về Bắc Kinh hay không, quyết định thế nào thì phải trông vào hai đứa.” Bà Thẩm nói xong rồi đặt cốc nước vấn chưa uống xuống, đi ra khỏi nhà Trịnh Thanh, đây cũng là cực hạn mà bà có thể làm được, còn lại phải nghe ý trời thôi.
Tiễn bà Thẩm về, Trịnh Thanh quay về ngồi xuống ghế sofa, Summer cũng nhảy lên, nhìn Trịnh Thanh đang ngây người.
Một tay cô chống cằm hồi tưởng lại những lời bà Thẩm vừa nói.
“Summer, con nói xem chúng ta có nên đến Bắc Kinh không?” Trên mặt thì hỏi Summer nhưng thực chất là đang hỏi chính mình.
9 giờ sáng thứ Tư, xe của Thẩm Diệu Đông đúng giờ xuất hiện trước cửa đại sảnh của tập đoàn Thẩm Thị.
Sau khi mở cửa xe, Thẩm Diệu Đông được tuyên bố với người ngoài đang nghỉ kỳ nghỉ dài hạn bước xuống xe.
Anh cài cúc áo vest cao cấp được đặt may, đi về phía Hà Tử Hân đã đợi anh ngoài cửa.
Đứng trước cửa thang máy, cấp dưới lần lượt chào hỏi anh, “Chào Tổng giám đốc Thẩm, Chào buổi sáng Tổng giám đốc Thẩm...”
Đến khi anh đi vào trong thang máy, mới dám nghị luận, “Chẳng phải nói anh ấy mặc bệnh nặng sao, sao lại quay về rồi?”
“Mắc bệnh? Sao tôi lại nghe thấy là cao chạy với bạn gái...”
10 giờ, Thẩm Diệu Đông đúng giờ vào phòng họp, các cổ đông tham gia trong hội đồng quản trị nhìn thấy màn này đều ngơ ngác nhìn nhau, không ngờ anh lại tới.
“Chào các vị, đã lâu không gặp.
Mọi người nhân lúc tôi nghỉ ngơi lại mở cuộc họp hội đồng quản trị lâm thời không biết có đề tài quan trọng gì cần bàn luận.
Vừa hay tôi kết thúc nghỉ ngơi, chính thức quay lại làm việc, cũng đến nghe xem.” Thẩm Diệu Đông nở nụ cười nói với tất cả mọi người, không nộ mà uy.
Trong căn hộ, tiếng chuông cửa vang lên, Summer chạy ra ngoài, đặt chân tay cầm nhấn vào nút khóa.
Mở cửa ra, bà Thẩm không thấy người đâu, chỉ có Summer đang vẫy đuôi về phía bà, kinh ngạc đứng ngoài cửa.
Trịnh Thanh từ phòng bếp ra, thấy Summer đã mở cửa, còn bà Thẩm đang đứng bên ngoài, “Bác...”
Chỉ nói một tiếng, Trịnh Thanh đã vội vàng đổi cách xưng hô, “Mẹ, sao mẹ lại tới đây, mẹ vào trong đi ạ.”
“Con chó này còn biết mở cửa, thật là hiếm thấy.” Bà Thẩm nói rồi đi vào phòng khách, sau bà còn có dì Trần.
“Mẹ, dì Trần, mà và dì uống gì ạ?”
Dì Trần kéo nhẹ Trịnh Thanh lại, “Con nhanh ngồi xuống đi, để ta.”
“Con ở sống ở đây đã quen chưa, bảo con về nhà ở thì con không về.” Bà Thẩm hỏi Trịnh Thanh.
“Rất tốt ạ, mua thực phẩm gì đó cũng rất tiện.
Nếu như Diệu Đông ở một mình, anh ấy lại thường xuyên ăn ở bên ngoài, con ở đây còn có thể nấu cơm cho anh ấy.”
Bà Thâm còn ngửi thấy mùi thơm của anh gà, “Con đang hầm canh?”
Trịnh Thanh gật