Ngày hôm sau...
Tám giờ tối, ông Vũ xem tin tức trên IPad ngoài phòng khách.
Từ ngày biết Vũ Hiểu Châu mang thai, ông toàn ngủ một mình thôi, nhường vợ cho cô công chúa.
Thế nên, bây giờ ông chẳng muốn vào phòng, khi nào buồn ngủ thì vào ngủ.
Bỗng nhiên, ông nghe bên ngoài có tiếng xe chạy vào.
Thắc mắc là ai đến đây vào giờ này, bởi vì Vũ Dịch Kiến đã đi làm trở về, cũng không có ra ngoài đi chơi.
Đặt chiếc iPad xuống bàn, ông đúng dậy đi ra ngoài xem thử người nào.
Chẳng lẽ là ông bạn già Phó Tôn Trạch đến tìm ông tâm sự vì bị vợ bỏ rơi giống ông?
Thế nhưng, là người ông cho một trận hôm qua.
Chử Liên Dĩnh bước xuống khỏi xe, rụt rè đi lại gần ông lên tiếng:
“ Ba! ”
“ Trí nhớ của cậu cũng kém thật, tôi mới bảo hôm qua.
Tôi không có quyền cấm cậu thăm con cậu, nhưng tôi có quyền cấm cậu gặp con tôi.
”
“ Nhưng Hiểu Châu là vợ của con mà, cô ấy còn đang mang thai...”
Chử Liên Dĩnh gượng gập mà nói, nhưng cũng vừa theo dõi sắc mặt của ông.
Thật ra, anh cũng không trách ông đâu.
Lúc trước, ông đối xử với anh rất tốt, tạo cầu nối, cơ hội cho cả hai gặp nhau.
Nhưng, sau hôm Hiểu Châu từ thành phố D trở về thì ông lập tức quay xe, hôm qua còn thẳng mặt mắng anh.
Càng nghe anh nói, ông Vũ càng tức xanh mặt, thiếu điều muốn đột quỵ, nâng giọng cất lời:
“ Biết vợ cậu đang mang thai, vậy sao còn để cho con bé phải khóc, phải di chuyển liên tục từ thành phố B sang thành phố D, sau đó lại trở về.
”
“ Ba, hôm đó con có ra sân bay giữ Hiểu Châu lại, nhưng mà không kịp.
”
Đúng vậy, hôm đó Chử Liên Dĩnh lái xe khắp nơi tìm cô, đến khi anh nghĩ ra rất có thể cô đến sân bay, thì lập tức lái xe đến đó.
Nhưng, lúc đó cô đã đi rồi!
Phải chi lúc đó anh bình tĩnh hơn, anh quá rối ren vì vừa lo lắng vừa không biết Hiểu Châu bỏ đi đâu, còn đang hiểu lầm anh như thế.
Ông Vũ dịu giọng một chút, rồi hỏi:
“ Mục đích hôm nay đến đây của cậu là gì.
”
“ Muốn làm huề với cô ấy.
”
Nghe Chử Liên Dĩnh nói vậy, cơn giận trong lòng của ông giảm xuống, quay lưng vào nhà, bỏ lại câu nói:
“ Cho cậu một cơ hội cuối đấy.
”
Chử Liên Dĩnh mừng rỡ, vội vàng lấy chiếc vali trong cốp xe đem xuống, kéo thẳng vào nhà.
Lúc này, Đặng Song Nhi từ bên trong phòng bếp đi ra, trên tay cầm ly sữa nóng định mang lên phòng cho cô.
Thấy anh, bà ngạc nhiên lên tiếng:
“ Liên Dĩnh...!”
“ Mẹ, con mới đến ạ.
”
Bà Vũ gật đầu, đưa mắt nhìn xuống chiếc vali, trong lòng bà mừng thầm, hỏi:
“ Định về mấy hôm mà đem cả vali? ”
“ Nếu tập đoàn không có việc đột xuất, thì cuối tuần sau ạ.
”
“ Ừm.
”
Ngẫm nghĩ gì đó, bà lại tiếp tục:
“ Sẵn tiện lên phòng thì mang ly sữa cho Hiểu Châu luôn, phải ép con bé uống cho hết, còn ốm nghén nên ăn có một chút rồi lên phòng tới giờ.
”
“ Dạ, con xin phép! "
•••
• Cốc cốc.
“ Vào đi.
"
Chử Liên Dĩnh mở cửa, cầm ly sữa mang vào phòng sau khi được Vũ Hiểu Châu cho phép, nhưng anh để chiếc vali bên ngoài.
Anh phải dò xét thái độ của cô cứng hay mềm, có cho anh chung phòng hay không.
Thấy anh bước vào, bàn tay của Hiểu Châu đang xoa bóp sau lưng bất giác khựng lại, ánh mắt chuyển sang kinh ngạc nhìn anh, nhưng trong đó cũng có một chút oán trách.
“ Em đau lưng à, để tôi giúp em xoa.
”
Chử Liên Dĩnh bước lại, đặt ly sữa nóng xuống chiếc bàn cạnh giường.
Tự nhiên ngồi xuống mép giường đối diện với Hiểu Châu để ngắm cô thật kỹ, chuẩn bị tư thế sẵn sàng, trong lòng vô cùng xót xa khi nhìn thấy cô tự mình chăm sóc cho bản thân, còn bị ốm nghén hơn hai tháng qua.
” Không cần đâu, tôi cũng bớt đau rồi.
”
Hiểu Châu cúi mặt xuống, mang thai nhạy cảm nên đôi mắt của cô đã ứa hoen, không biết tâm trạng đang vui hay đang buồn vì được quan tâm.
Thấy cô như vậy, Chử Liên Dĩnh mặt dày chủ động xoay người chuyển đổi chỗ ngồi, từ phía trước đối diện thành phía sau lưng của cô.
Bàn tay nhẹ nhàng chạm vào thắt lưng của Vũ Hiểu Châu xoa xoa.
Cảm giác đầu tiên cô cảm nhận là lồng ngực của mình cuộn lên cơn nhói, chẳng biết lúc nào nước mắt đã trào ra rơi xuống.
Hai đêm nay, cô không ngủ được.
Cứ nhắm mắt là tưởng tượng đến cảnh anh và cô ấy ân ái thăng hoa hạnh phúc, như anh và cô đã từng.
Thật khó để quên!
“ Có dễ chịu hơn không? ”
Anh hỏi, cô gật đầu nhẹ, sau đó cho cảm xúc lắng xuống, lên tiếng:
” Xuống dưới một chút nữa.
”
Chử Liên Dĩnh khẽ cười, bàn tay di chuyển theo ý cô muốn, bàn tay còn lại tham lam chạm vào người cô âu yếm.
Vũ Hiểu Châu đưa tay lên vội lau hai dòng nước mắt dính trên khuôn mặt, tâm trạng trở nên vui vẻ hơn, lên tiếng hỏi anh:
“ Khi nào anh về thành phố D? ”
“ Cuối tuần sau! ”
Nói xong câu, không gian sau đó chìm vào trong sự im lặng.
Lúc này, Chử Liên Dĩnh dừng lại hành động massage đó, đứng dậy, lấy gối chắn trước thành giường, lên tiếng bảo cô:
“ Dựa vào đây.
”
Vừa nói, anh vừa đỡ Vũ Hiểu Châu dựa lưng vào đó, sau đó cầm ly sữa đã bớt nóng đưa về phía cô.
“ Em uống đi.
”
Hiều Châu ngoan ngoãn gật đầu, nhận lấy ly sữa từ anh đưa lên miệng uống từng ngụm một.
Lúc này, Chử Liên Dĩnh lại ngồi xuống bên cạnh, ngang với đôi chân ngọc ngà của cô, sau đó đặt bàn tay chạm lên đó massage nhẹ nhàng.
“ À...mẹ bảo tôi ngủ đây chăm em, tôi nằm sofa cũng được...được không? ”
Chử Liên Dĩnh rất ấp úng, ngập ngùng nhưng nhìn thẳng vào mắt cô để quan sát thái độ, và cuối cùng cũng biểu đạt đầy đủ nội dung.
Ngụm sữa trong miệng muốn phun ra ngoài, Vũ Hiểu Châu đảo mắt nhìn qua nhìn lại, lưỡng lự đắn đo suy tính đủ thứ, nhưng sau đó nhìn lên anh mím môi gật đầu đồng ý, còn lên tiếng quan tâm nhắc nhở:
“ Anh có đi tắm thì nhanh đi, trễ quá không tốt đâu, nhỡ bị bệnh rồi lại lây sang cho mẹ con tôi.
”
“ Vậy tôi đi tắm, xong rồi lại tiếp tục massage cho em? ”
Vũ Hiểu Châu tiếp tục gật đầu, gò má của người phụ nữ đã đỏ hồng lên, da thịt căng bóng trắng mịn làm tôn lên vẻ đẹp