Ngày hôm sau...
Buổi chiều hôm nay mát mẻ, không khí thoáng đãng.
Thế nên, Vũ Hiểu Châu quyết định đi dạo ngoài công viên cho khuây khỏa đầu óc.
Cô đang cố gắng để mình thật thoải mái, không muốn nghĩ ngợi gì đến chuyện tình cảm, bởi vì cô đã quyết định buông xuôi, cô quá mệt mỏi vì phải nuôi hy vọng, chờ đợi rồi liên tiếp thất vọng.
Lúc trước, mối tình đơn phương với Phó Thành Quân không có kết quả ngọt ngào.
Thế nên, cô quyết định tập trung vào sự nghiệp để khi nào mình trưởng thành hơn, gặp được người phù hợp mới lập gia đình chứ không muốn liên hôn như nhiều gia tộc khác.
Thế nhưng, mọi chuyện cứ sắp đặt cho cô và anh bên nhau, từ xem anh như bạn bè rồi yêu anh lúc nào không hay, không biết.
Nhớ những ngày cô và anh còn chung sống, mỗi buổi sáng anh đều làm bữa sáng, pha cho cô một ly socala nóng, bắt cô ăn hết, uống hết mới chịu đưa đi làm.
Nhưng điều đó đâu phải dành riêng cho mỗi cô, chắc có lẽ với ai anh cũng ân cần, chu đáo, chăm sóc như thế!
Thiên thần nhỏ ngày một lớn lên trong bụng, những cử động của đứa bé cô cảm nhận rõ ràng.
Lần đầu đứa bé cử động đạp cô, cô sợ lắm, phải bảo bà Vũ đưa đến bệnh viện kiểm tra.
Tuy bà ấy biết, cũng có giải thích với cô, nhưng cô vẫn không an tâm, bắt buộc phải đến bệnh viện.
Đến khi bác sĩ nói, cô mới thật sự tin tưởng.
Những ngày đầu biết mình mang thai, cô hoang mang, lo sợ, không biết làm mẹ thế nào.
Còn bây giờ, cô lại háo hức, trông mong, ngóng chờ từng ngày, từng ngày để được gặp con, và mong chờ đến ngày thiên thần nhỏ bập bẹ biết nói gọi cô là “ Mami ”.
Cảm giác đó, hạnh phúc biết bao!
“ Hiểu Châu! ”
Chiều nay, Phó Thành Quân cũng đưa Mặc Lạc Viên đi dạo.
Nghe được tiếng gọi của cô ấy, cô quay sang hướng phát ra âm thanh.
“ Cậu cũng ra đây đi dạo à? ”
“ Ừm, hôm nay anh Quân đi làm về sớm, nên dẫn mình ra đây đi dạo, ở nhà riết ngột ngạt quá.
”
Cả ba đi lại chiếc ghế gần đó ngồi xuống để tiếp tục trò truyện, nhưng chỉ có hai người phụ nữ mang thai ngồi thôi, Phó Thành Quân thì đứng phía sau bóp vai cho vợ, tại vì chiếc ghế chỉ vừa đủ cho cả hai.
Vũ Hiểu Châu dĩ nhiên nhìn thấy hành động đó, tuy buồn nhưng từ hôm nay cô sẽ vui vẻ chấp nhận điều đó, hài lòng với những gì đang có ở hiện tại.
Chẳng biết từ bao giờ cô gặp Phó Thành Quân, cô lại thoải mái giao tiếp, không còn những cảm giác nặng nề như lúc trước, chắc có lẽ từ khi Chử Liên Dĩnh xuất hiện.
Anh đến, len lỏi vào trong trái tim chữa lãnh vết thương cho cô.
Sau khi đã lành lặn, khỏe mạnh, lại nhẫn tâm đâm cô một nhát còn sâu, còn đau hơn vết thương đầu rất nhiều...
Yêu đơn phương Phó Thành Quân, cô không hy vọng gì cả!
Yêu Chử Liên Dĩnh, cô đã hy vọng rất nhiều, rất lớn, đặt trọn hết tất cả...
Lúc này, Hiểu Châu vui vẻ lạ thường, lên tiếng hỏi Mặc Lạc Viên:
“ Cậu có hỏi bác sĩ về giới tính không? ”
“ Nói nhỏ cho cậu biết thôi đó, tại anh Quân muốn bất ngờ nên không cần biết.
”
Xong rồi, Mặc Lạc Viên chòm người tới, ghé mặt vào tai của Vũ Hiểu Châu nói nhỏ, gương mặt không giấu được vui sướng bởi vì đúng ý của cô ấy.
” Cậu thích trai hay gái? ”
“ Đúng ý mình luôn á.
”
Mặc Lạc Viên nhoẻn miệng cười tươi, nụ cười rạng rỡ hạnh phúc.
Cô ấy hỏi lại:
“ Còn cậu? ”
“ Trai hay gái gì mình cũng đều thích.
Con trai mạnh mẽ bảo vệ được mẹ, con gái thì tâm sự với mẹ.
”
“ Cậu xem mấy đứa trẻ đáng yêu chưa kìa, mình nhất định phải sinh từ ba bảo bối trở lên.
Mẹ ruột của mình á, vừa mới kết hôn đã gọi sang đốc thúc chuyện sinh con, sợ mình mê công việc hơn gia đình, nhưng mà với mình á, gia đình vẫn là trên hết...”
Nói luyên thuyên dông dài, cuối cùng nhìn thấy sắc mặt không được vui vẻ của Hiểu Châu làm Lạc Viên khựng lại, sau đó nhí lí nói:
“ Mình xin lỗi nha, mình sơ ý quá.
”
“ Cậu xin lỗi mình việc gì Lạc Viên? ”
“ Thì mình...!Ờ...!”
Vũ Hiểu Châu bật cười, ngẩng lên nhìn Phó Thành Quân lên tiếng:
“ Này anh Thành Quân, anh xem vợ anh này, tự nhiên lại xin lỗi em.
”
“ Tại mình...!”
“ Cậu suy nghĩ nhiều quá rồi đó.
”
Lúc này, Phó Thành Quân nhìn vào đồng hồ, thấy cũng đã trễ, vợ anh lại chưa ăn cơm nên lên tiếng:
“ Được rồi, cũng đã trễ, về thôi, hôm khác gặp nhau cho hai người tiếp tục.
Hiểu Châu, em đi bằng gì, hay là lên xe, anh đưa em về.
”
“ Không cần đâu, anh và Lạc Viên về trước đi, em muốn ở đây chơi một lát nữa.
Nếu trễ thì em sẽ gọi cho anh hai hoặc tài xế đến đón, anh không cần lo lắng cho em.
”
“ Được, vậy anh và Lạc Viên về trước.
”
Phó Thành Quân và Mặc Lạc Viên tay trong tay rời đi làm Vũ Hiểu Châu buồn man mát nhìn theo.
Không phải loại cảm giác đau lòng nhìn người mình yêu quan tâm người con gái khác, mà làm cảm giác chạnh lòng, tủi thân vì cô ấy cũng mang thai giống cô, nhưng cô lại ngồi đây một mình với đứa bé trong bụng.
Vũ Hiểu Châu mỉm cười thê lương, xoa xoa chiếc bụng tròn tròn nhô ra của mình, tầm mắt của cô lại hướng tới những cặp vợ chồng cùng với những thiên thần nhỏ nô đùa vui vẻ.
Con của cô, sau này tội nghiệp lắm đúng không?
“ Trễ rồi, sao chưa về? ”
Từ đằng sau phát ra giọng nói quen thuộc, Vũ Hiểu Châu giật mình quay sang, người đàn ông đó tiến lại ba bước, sau đó ngồi xuống cạnh cô.
Lúc này, cô đã bình tĩnh vài phần, lên tiếng trả lời:
“ Tại muốn nhìn mấy đứa trẻ, chúng dễ thương quá.
Ờm, nhưng sao anh biết tôi ở đây? ”
“ Khi nãy tôi có đến Vũ gia, mẹ bảo em đi dạo ngoài công viên, nên tôi đến đây.
Vừa xuống xe thì gặp Phó Thành Quân, anh ta bảo em ngồi ở đây.
”
Chử Liên Dĩnh nói đến đó, lại nhớ về chuyện hôm qua.
Anh thật bất ngờ khi biết Vũ Hiểu Châu sang đó, cô là vì điều gì, yêu anh hay nghĩ cho đứa bé trong bụng?
Vừa nãy, anh bị ông Vũ mắng cho một trận, còn bảo sau này hạn chế đến đây, hạn chế gặp Hiểu Châu, tốt nhất là đến ngày cô sinh con.
Lúc ấy, anh đột nhiên có cảm giác sợ mất, chính là lo sợ mất vợ mất con.
Anh hắng giọng một tiếng, tiếp tục nói:
“ Hiểu Châu, em đã hiểu lầm, thật ra...!”
“ Tôi chẳng phải là vợ anh, nên anh không cần phải giải thích.
Dẫu cho chúng ta chưa ly hôn, thì cũng là hôn nhân trên danh nghĩa.
Anh yêu ai, tôi không có tư cách để can thiệt! ”
“ Vậy hôm đó em cùng với Lý Hiển, tôi cũng không có tư cách để can thiệp? ”
Càng nói, cả hai lại càng đẩy câu chuyện đi xa, khó thể quay đầu.
Đôi mắt của Vũ Hiểu Châu đỏ hoe nhìn anh, giận lẫy, mạnh mẽ mà gật đầu.
Chử Liên Dĩnh cười nhạt, lạnh lùng cất lời:
“ Vậy được...được rồi! ”
...----------------...
Trên bàn nhậu tại nhà họ Phó.
Lúc này, Phó Thành Quân, Vũ Dịch Kiến và Chử Liên Dĩnh đều đã ngà ngà say, nhưng chưa đến mức mất hết lý trí.
Khi chiều, gặp nhau ở công viên, anh ấy đã rủ anh nếu không bận sang Phó gia chơi một chuyến.
Vốn dĩ anh đã định từ chối, nhưng kết thêm bạn với một người tài giỏi cũng là điều tốt, học hỏi không nhiều cũng ít, thế nên anh đã đồng ý.
Rượu vào lời ra, Phó Thành Quân lên tiếng dẫn vào câu chuyện trước:
“ Nãy giờ nói về công việc rồi, bây giờ nói đến chuyện tình cảm đi.
Liên Dĩnh, cậu và Hiểu Châu thế nào rồi? "
Nét