Một vòng tay ấm áp ôm chặt lấy anh từ phía sau, tiếng chuông điện thoại tắt đi, lập tức vang lên tiếng thút thít uất ức của người phụ nữ, sau đó là giọng nói nghẹn ngào, giọng điệu như đang trách móc:
“ Sao không để người ta đi luôn đi, anh đến đây làm gì...!hic...!”
Vũ Dịch Đức gấp gáp gỡ tay, xoay người nhìn lại.
Hai ánh mắt thâm tình, tha thiết yêu thương, luyến quyến nhìn nhau không rời không dứt.
Đột ngột, Vũ Dịch Đức mạnh bạo ôm cô gắt gao siết chặt trong lòng.
Đặng Song Nhi bất ngờ, nhưng ánh mắt ngập tràn hạnh phúc, mếu máo môi cười, dụi mặt vào vòm ngực, đưa tay lên ôm chặt lấy người anh đáp lại.
“ Anh không muốn ly hôn...Tim anh đau lắm...! ”1
“ Anh đúng là...ưm~ ”1
Hai chữ ‘ ngốc mà ’ Đặng Song Nhi chưa kịp thốt ra thì đã bị Vũ Dịch Đức nuốt chửng vào bụng.
Cô trợn mắt ngạc nhiên khi môi anh đang phủ lên môi cô, từng chút mút lấy dây dưa vụng về.1
Nhưng sự thích thú khỏa lấp, nhấn chìm hết mọi thứ.
Mặc kệ không gian, mặc kệ mọi người đang nhìn, Đặng Song Nhi di chuyển bàn tay choàng lên cổ của Vũ Dịch Đức, tận tình đáp lại nụ hôn say đắm ngọt ngào lôi cuốn của anh.1
Lại một lần nữa ôm nhau giữa dòng người tấp nập qua lại, nhưng đó là câu chuyện của 9 phút sau.
Mặt của Song Nhi đỏ bừng ngại ngùng, xấu hổ chỉ biết ôm lấy Vũ Dịch Đức.
Cảm nhận mình càng lúng sâu vào hố tình yêu, chẳng cách nào thoát ra được.
“ Muốn về nhà a~”1
Vũ Dịch Đức cưng chiều xoa đầu, cúi xuống đặt lên đó một nụ hôn.
Nhìn tới nhìn lui nhưng chẳng có một vệ sĩ của Nam Cung gia, cũng chẳng có một chiếc vali nào.1
Anh thắc mắc lên tiếng:
“ Vali của em đâu? ”
Đôi mắt của Đặng Song Nhi căng ra, ngẩng đầu lên nhìn Vũ Dịch Đức, khuôn miệng cứng đờ, lắp bắp trả lời:
“ Nó...!nó ở đâu ta? À...!ở ngoài xe...!đúng, ngoài xe ạ! ”1
Vũ Dịch Đức đương nhiên hiểu rõ sau biểu cảm rất đỗi chân thật của Song Nhi, anh nhếch môi, ôm cô bước đi.
“ Về thôi! ”
Ngồi trên xe, Đặng Song Nhi nũng nịu ôm chặt lấy thắt lưng, tựa đầu vào ngực, nhắm mắt cảm nhận, lắng nghe nhịp tim đang đập bất ổn của Vũ Dịch Đức.
Tầm mắt của anh nhìn ra bên ngoài, bàn tay vuốt ve cánh tay thon gọn của cô, anh cất giọng hỏi:
“ Song Nhi! ”
“ Hửm? ”
“ Nếu lỡ như anh không đến, em có rời đi không? ”1
Đặng Song Nhi bình thản trả lời, nhúc nhích cơ thể áp sát vào người của anh:
“ Không phải anh cũng đến rồi sao.
”
“ Tại sao em lại làm vậy? ”1
Đặng Song Nhi đột ngột mở mắt, chớp chớp, giọng điệu ngập ngùng nhưng vẫn thành thật trả lời:
“ Xem anh có yêu em không.
”
“ Vậy em...!còn yêu anh không? ”1
Đặng Song Nhi thở dài mệt mỏi với lối suy nghĩ của Vũ Dịch Đức, ngồi thẳng dậy nhìn sâu vào mắt, chán nãn trả lời:
“ Em yêu anh, cả đời này chỉ yêu mỗi anh, nghe rõ chưa hả? ”1
Lèm bèm trong miệng: “ đúng là ngốc! ”
Vũ Dịch Đức kích động ôm chặt lấy Song Nhi, tay đặt ở eo kéo sát vào người, tay vòng lên