Vũ Dịch Đức bảo nhỏ Đặng Song Nhi rằng lên phòng tắm rửa, anh có vài chuyện muốn nói riêng với ông Nam Cung và Ngô Tân Vinh.
Biểu cảm đầu tiên của cô là nhăn nhó, lắc đầu kháng nghị, nắm tay của anh đung đưa không hài lòng chút nào.
“ Ngoan, một lát anh lên.
”
Vũ Dịch Đức mâm mê gò má mềm mại của Song Nhi, ánh mắt cưng chiều không thể tả nổi.
Đặng Song Nhi nhìn qua ông Nam Cung, khuôn mặt như sợ ông làm khó chồng mình.
Ông Nam Cung lắc đầu, đứng dậy, bỏ lên phòng riêng.
“ Song Nhi, tắm trễ không tốt đâu em! ”
Vũ Dịch Đức cúi xuống, tiếp tục nói nhỏ vào tai của Song Nhi.
Hết cách, cô đành nghe theo lời anh, buồn phiền đi lên phòng ngủ.
Nhưng trước khi đi, không quên để lại địa chỉ cho anh:
“ Tầng hai, phòng đầu tiên.
”
Đợi Đặng Song Nhi bước đi khuất bóng, Vũ Dịch Đức nhìn qua Ngô Tân Vinh, lên tiếng:
“ Tôi xin lỗi! ”
Ngô Tân Vinh đứng dậy, đối diện với anh, đút một tay vào túi quần, cất giọng hỏi lại:
“ Vì? ”
“ Từ trước tới giờ, tôi là một người nói được làm được.
Tôi cũng rất ghét những người nói hay nhưng làm dỡ, nói được nhưng chẳng làm được và hôm nay tôi chính là loại người như vậy.
”
Vũ Dịch Đức anh rất quyết tâm buông tay chúc cô hạnh phúc, trưa nay dù lòng rất muốn, dù tim rất đau nhưng anh vẫn cam chịu.
Nhưng mọi thứ đã phá vỡ khi anh nhận được cuộc gọi của Song Nhi, cô nói rằng sắp đi Mỹ, sau này lỡ có gặp nhau xem như không quen biết, bảo anh ký đơn ly hôn.
Yêu vào thì ai không ích kỷ, lúc nào cũng muốn người đó là người phụ nữ của riêng mình, mãi yêu mình và bên mình.
Anh cũng thế, trong vài giây ngắn ngủi, anh quyết định chạy đến sân bay là anh xác định đã thất hứa, làm trái lời nói với Ngô Tân Vinh.
Ngô Tân Vinh cười nhạt, anh ta cũng không nghĩ có một ngày Vũ Dịch Đức xin lỗi anh ta.
Nhưng thú thật, lòng anh ta không những không xem thường mà ngược lại có chút hiểu vì sao Song Nhi lại yêu sâu đậm đến như vậy.
Bản lĩnh, có sai thừa nhận mình sai, có trách nhiệm với hành động và lời nói của mình.
Nhưng anh ta muốn thử thách một điều nữa, để xem Vũ Dịch Đức có làm cho anh ta thêm ngưỡng mộ hay là thất vọng ê chề.
“ Cô ấy yêu cậu, tôi thua, đơn giản là vậy.! ”
“ Anh cam tâm? ”
Vũ Dịch Đức cau mày hỏi lại.
“ Đương nhiên là không cam tâm lắm, vì thời gian không có cậu, cô ấy là của tôi! Tất cả! Nhưng chỉ thiếu một thứ! ”
Biểu cảm trên khuôn mặt vô cùng nguy hiểm, thâm sâu và phức tạp, cũng có phần cười cợt Vũ Dịch Đức.
Anh bình tĩnh nhìn anh ta không để lộ sắc thái gì ra bên ngoài, hai ánh mắt sâu vô cùng tận.
Ngô Tân Vinh cười khẽ, lãng tránh ánh mắt, tiếp tục cất giọng nói:
“ Cô ấy yêu cậu, trong trái tim cô ấy chỉ có một mình cậu, không có chỗ cho tôi.
Cô ấy chấp nhận đến bên tôi, đồng ý làm vợ của tôi chỉ vì trả ơn.
Cậu có đồng ý không, khi yêu vào ai cũng ích kỷ.
Tôi từng muốn cậu chết, để cô ấy mãi mãi thuộc về tôi.
Nhưng...đêm trước cô ấy gào khóc gọi tên cậu, xin lỗi cậu, nói yêu cậu.
Tôi nhận ra rằng, cô ấy sẽ chết mất nếu không có cậu.! ”
Một câu nói nhưng có hai ý rất quan trọng, nó khiến cho Vũ Dịch Đức phải suy nghĩ để tâm rất nhiều.
Một mặt Ngô Tân Vinh nói khích rằng Đặng Song Nhi đã thuộc về anh ta, mặt khác anh ta muốn cho