Cánh cửa vừa được đóng lại thì đôi môi gợi cảm của Đặng Song Nhi đã được Vũ Dịch Đức ngậm lấy.
Ép lưng cô vào cánh cửa, ôm lấy mặt cô duy trì nụ hôn sâu đầy nồng cháy, ướt át.
Rất lâu sau...
“ Nhớ anh đến thế sao, hửm? ”
Vũ Dịch Đức để trán mình cụng vào trán của Đặng Song Nhi, đưa tay miết nhẹ qua bờ môi bóng loáng nước bọt ấy, lau đi vết son đã nhòe ra bên ngoài.
“ Dạ! ”
Hai má của Song Nhi ửng hồng thành thật trả lời, hơi thở hỗn loạn dồn dập do nụ hôn quá dài quá sâu khi nãy.
Sự kiềm chế tuột dốc, Vũ Dịch Đức dứt khoát khom người cúi xuống, bế ngang cơ thể của Song Nhi lên tay bước tới chiếc giường vững vàng.
Choàng qua cổ anh bám lấy, Đặng Song Nhi lên tiếng ngăn cản ý định:
“ Không được đâu anh, chúng ta vẫn chưa ăn tối ạ! ”
“ Nhưng mà...!”
Bước chân khựng lại, sắc mặt thay đổi không vui chút nào.
“ Em sẽ bù cho anh sau nha.
”
Câu chặt lấy cổ của Vũ Dịch Đức, hôn vào gò má của anh một cái thật mạnh, thật thắm thiết cho thỏa nhớ nhung, cũng như đáp ứng trước cho anh một ít để lấy niềm tin.
“ Được rồi, đợi anh vào tắm xong chúng ta đi ăn tối.
Về phải bù đắp cho anh liền đấy, khi nãy còn dám chọc anh.
”
“ Dạ! ”
Đặng Song Nhi bật cười khúc khích gật đầu, Vũ Dịch Đức thả cô xuống sofa, lại tủ lấy bộ âu phục mới bước vào phòng tắm.
Lúc bước ra, Song Nhi đã chuẩn bị xong xuôi sẵn sàng ra ngoài, chỉ là thoa son vì khi nãy bị anh làm trôi.
Vũ Dịch Đức đứng trước gương cài khuy áo, lên tiếng hỏi cô:
“ Em tới đây một mình à? ”
“ Dạ không, là Vương Thác và hai người nữa, nhưng họ đã về rồi ạ.
”
Đặng Song Nhi bước tới đối diện với anh, đưa tay lên giúp anh cài khuy áo, sau đó cẩn thận chỉnh sửa vuốt vuốt cho chỉnh tề, ngay ngắn.
Vũ Dịch Đức mỉm cười mãn nguyện.
Vợ vừa ngoan ngoãn, vừa xinh đẹp thùy mị, vừa chu đáo thế này anh còn đi tìm phụ nữ khác thì chắc chắn não có vấn đề không nhỏ.
“ Anh đang suy nghĩ gì vậy? ”
Vũ Dịch Đức nhướn mày gian manh, bàn tay đặt ở tấm lưng của Song Nhi tùy ý vuốt ve trìu mến, giọng tà tứ trả lời:
“ Anh vừa gặp một cô gái, cô gái đó có khuôn mặt và thân hình rất đẹp, rất quyến...!”1
Chưa nói chưa được trọn vẹn thì cơn đau từ hông truyền lên khiến Vũ Dịch Đức câm lặng, nhăn mặt chịu đựng.1
Cô chọc anh thì được, còn anh chỉ mới nói có mấy câu đã bị ngắt nhéo.1
“ Em no rồi, không ăn nữa.
”
Đặng Song Nhi hậm hực lại mép giường ngồi xuống, khoanh tay trước ngực khó chịu, quay ngoắt chẳng thèm nhìn anh.
“ Nhưng anh đói.
”
Vũ Dịch Đức mím môi muốn cười, đi lại ngồi cạnh Song Nhi, hôn mấy cái vào khuôn mặt bầu bĩnh đang dỗi hờn kia.
“ Em sẽ gọi nhân viên mang lên, anh đừng hòng nhìn cô gái đó nữa.
”
“ Vậy phải bịt mắt anh lại rồi, vì cô gái đó đang ở trước tầm mắt của anh.
”
Đặng Song Nhi chúm chím nguôi giận, nhưng vẫn kiên quyết lườm anh, chu môi trách móc:
“ Chỉ giỏi nịnh thôi! ”
- ---------------
Ngày hôm sau...
Đặng Song Nhi nửa nằm nửa ngồi