Cánh cửa được Đặng Song Nhi mở ra, cô ngại ngùng như cô gái lần đầu đi hẹn hò với bạn trai, cúi xuống không dám nhìn thẳng vào người của Vũ Dịch Đức.
Từ khi cánh cửa được mở ra, ánh mắt của Vũ Dịch Đức không rời khỏi người Song Nhi dù chỉ là một giây.
Anh si mê, say đắm đến mức quên trời quên đất.
Song Nhi mặc chiếc đầm màu trắng trễ vai đơn giản do Vũ Dịch Đức đã chọn, đeo thêm chiếc vòng cổ ngọc trai sang trọng, trang điểm nhẹ nhàng thanh thoát, tóc ngắn uốn xoăn nhẹ rất ư cuốn hút mê hoặc.
“ Không đẹp sao ạ? ”
Đặng Song Nhi lúng túng chẳng biết nhan sắc này có vừa ý anh không.
Anh bừng tĩnh bước tới, bàn tay phớt nhẹ qua gò má ửng hồng của cô, giọng êm ái trả lời:
“ Rất đẹp! ”
Đặng Song Nhi thẹn thùng mỉm cười, Vũ Dịch Đức ôm gọn chiếc eo của cô, lên tiếng nói:
“ Chúng ta đi thôi em.
”
•••
Cả hai bước vào một nhà hàng cao cấp tại thành phố S, Vũ Dịch Đức dù rất bận công việc nhưng vẫn dành thời gian cho Đặng Song Nhi.
Có thể đây là cơ hội quý báu để cả hai tận hưởng khoảnh khắc ngọt ngào, ngoài chuyến đi hưởng tuần trăng mật ở Maldives thì anh chưa làm được gì cho cô cả.
Kéo ghế cho Đặng Song Nhi ngồi xuống, cô ngơ ngẩn nhìn nơi đây.
Không gian thoải mái chỉ có anh và cô, âm thanh du dương, trên bàn ăn trang trí có nến và hoa.
Không nghĩ Vũ Dịch Đức có thể lãng mạn đến như vậy, lên kế hoạch chuẩn bị tất cả.!
“ Từ lúc kết hôn đến hiện tại, anh chưa tặng hoa cho em, anh thiếu sót nhiều quá...!”
Sắc mặt của Vũ Dịch Đức trầm lắng sâu thẳm, trên tay anh đang cầm một bó hoa rất to.
Thở nhẹ, thu lại tâm trạng não nề day dứt.
Hơi khom người cúi xuống, đưa bó hoa về phía trước, trước Đặng Song Nhi.
“ Tặng em! ”
Đặng Song Nhi xúc động mà hai mắt rưng rưng, nhưng cố gắng kiềm chế, sợ khóc sẽ làm lem luốc son phấn.
Đưa tay nhận lấy, Song Nhi lên tiếng đáp lại:
“ Em không để tâm đ ến...!anh đừng như thế! ”
Thật, cô không để tâm đ ến và nó cũng không ảnh hưởng đến hạnh phúc của cả hai, đặc biệt là tình yêu cô dành cho anh.
Nhưng, chẳng thể phủ nhận nó làm cô rất vui, rất xúc động.
Vũ Dịch Đức chồm người tới trước, hôn nhẹ lên trán của Song Nhi.
“ Em cứ như vậy, anh sẽ hư mất.
”
Đặng Song Nhi phì cười nhưng không nói gì, sắc mặt vô cùng chắc chắn và tin tưởng.
“ Ăn thôi em.
”
Vũ Dịch Đức đứng thẳng người dậy, kéo chiếc ghế ngồi xuống đối diện với Đặng Song Nhi.
Còn cơ hội, anh nhất định sẽ bù đắp cho cô tất cả.
Con gái ai chẳng thích được người mình yêu tặng hoa, cầu hôn...Song Nhi cũng không ngoại lệ, anh có thể nhìn thấy cô rất vui và hạnh phúc.
Cầu hôn? Anh chẳng biết mình có nên làm hay không vì cả hai đã kết hôn từ rất lâu.
Lần trước anh định lấy nhẫn cưới để cầu hôn cô, nhưng Song Nhi quá gấp gáp anh không kịp trở tay.
Thôi thì đợi đến kỷ niệm ngày cưới, anh đưa cô đi du lịch, sẵn tiện làm chút bất ngờ.
Ăn tối, đi dạo đến 10 giờ đêm cả hai mới về khách sạn nghỉ ngơi.
Tay vẫn đan chặt vào tay đối phương, ánh mắt, cử chỉ luôn thể hiện tình cảm thắm thiết ngọt ngào.
Vào phòng, đột nhiên Vũ Dịch Đức xoay người của Đặng Song Nhi lại, sau đó hai đôi môi dính chặt vào nhau, nhẹ nhàng múp máp day dưa.
Đặng Song Nhi nhắm mắt, tay đặt lên vai của anh, say sưa trong nụ hôn.
Dạo này Dịch Đức rất hay hôn môi, sơ hở là hôn môi, cứ như sợ cô trách móc nghi ngờ.
Vũ Dịch Đức dồn cô vào tường, bàn