Ba tháng sau...
“ Xa chồng mười ngày rồi mà vẫn an tâm nhỉ, xem ra niềm tin con đặt vào Liên Dĩnh rất lớn.
”
Hôm nay là chủ nhật, không bận công việc nên Vũ Hiểu Châu rất an nhàn thư thả tận hưởng cuộc sống, vừa nằm xem phim vừa ăn trái cây sau khi thức dậy và ăn sáng.
Nghe bà Vũ nói vậy, cái miệng đang nhai miếng táo bỗng dưng khựng lại, nghĩ đến Chử Liên Dĩnh, lòng cô trở nên có chút phức tạp, hỗn độn và nhớ nhung.
“ Đàn ông xa vợ lâu ngày sẽ động lòng với người phụ nữ khác.”
“ Nếu người ta đã muốn, dù con có giám sát 24/24 cũng vậy.
”
“ Mẹ thấy hình như con không yêu Liên Dĩnh, bởi yêu một người rất sợ mất người đó.
Hiểu Châu, hai đứa cũng kết hôn hơn năm tháng rồi, ngày ngày ở bên cạnh chẳng lẽ con không rung động một chút nào sao? ”
Nhận được câu hỏi của mẹ, Vũ Hiểu Châu im lặng tự hỏi chính bản thân mình.
Thấy thế, bà ấy bồi thêm:
“ Nhanh nhanh sinh cho mẹ một đứa cháu, cứ mê công việc suốt, Lạc Viên vợ của Thành Quân mang thai được ba tháng rồi đó.
”
“ Lạc Viên mang thai sao? ”
“ Ừm, hai vợ chồng con cũng cố gắng sinh một đứa đi, lúc đó tình cảm vợ chồng càng thêm gắn kết.
Liên Dĩnh cũng sang 27 tuổi rồi, đàn ông ở độ tuổi đó thường rất mong muốn có con.
”
“ Chuyện của vợ chồng con, để tụi con tự tính.
”
“ Mẹ nhắc nhở nhé, chồng không lo giữ, mai mốt mất rồi đừng có khóc than, đau khổ.
Dù yêu thương con thật đấy, nhưng xa cách lâu ngày dần dần tình cảm sẽ nhạt phai, cộng thêm có một cô gái nào đó xuất hiện cho Liên Dĩnh cảm giác được quan tâm mà điều đó không cảm nhận được từ con, thì lúc đó đừng có hỏi tại sao anh lại phản bội tôi! Từ lúc cả hai kết hôn, con có bao giờ sang thành phố D xem Liên Dĩnh sống như thế nào, ở đâu hay chưa? Cho dù tình cảm của Liên Dĩnh dành cho con sâu nặng, nhưng chính sự thờ ơ của con sẽ khiến tình cảm đó vơi bớt.
Cũng may con không có mẹ chồng đó, nếu không mẹ sẽ bị mắng vốn ngập đầu.
”
“...!”
“ Nếu có một ngày Liên Dĩnh có người phụ nữ khác bên ngoài, mẹ cũng không trách Liên Dĩnh.
”
Bà Vũ nói xong thì đứng dậy bỏ đi để cho Vũ Hiểu Châu một mình suy nghĩ, đột nhiên cô bỏ miếng táo trên tay xuống dĩa, bật người ngồi dậy với sắc mặt lo lắng, trong lòng trở nên bất an vô cùng.
Quả thật cô chỉ biết anh làm việc tại tập đoàn Trịnh Thị, ngoài ra, anh ở đâu cô cũng chẳng biết, thậm chí chưa từng một lần chủ động gọi điện quan tâm anh.
Những lần trước anh cũng hay nhắn tin trêu ghẹo cô vào mỗi buổi tối, nhưng mười ngày nay anh bật vô âm tính.
Chẳng lẽ, anh thật sự có người phụ nữ khác?
...----------------...
Bốn giờ chiều, tại sân bay quốc tế của thành phố D, Vũ Hiểu Châu một tay kéo chiếc vali, một tay cầm điện thoại bấm gọi cho Chử Liên Dĩnh, đôi chân thon dài sải bước ra phía bên ngoài.
[ “ Tôi nghe đây, hôm nay thành phố B có bão lớn hay sao? ” ]
“ Thành phố B không có bão, nhưng thành phố D thì mây giông đang kéo tới, làm phiền cậu Chử đến sân bay quốc tế đón cô Vũ nếu không sẽ trễ mất.
”
[“ Hả? Em vừa nói cái gì? ”]
“ Mau ra sân bay đón tôi, nhanh lên! ”
[ “ Sao? ” ]
Đầu óc của Chử Liên Dĩnh lúc này quả thật chưa thể tỉnh táo kịp, mặc dù anh là người rất thông minh nhanh nhạy, nhưng hiện tại bị câu nói của cô làm cho ngu ngốc, đầu ốc ong ong xoay lòng vòng, không thể tin tưởng hỏi tiếp:
[“ Em ghẹo tôi có phải không? ” ]
“ Anh gửi địa chỉ căn hộ chung cư của anh qua, tôi tự bắt taxi đến, hừ! ”
Vũ Hiểu Châu bắt đầu nổi cáu, xù lông hung dữ, nói xong lập tức tắt máy, ngoe nguẩy bước đi, nhưng rất nhanh Chử Liên Dĩnh đã gọi lại:
“ Sao nữa? ”
[ “ Tôi đến liền! ” ]
Hiểu Châu nghe xong cũng bấm tắt luôn cuộc gọi, lầm bầm trong miệng:
“ Đến thì đến nhanh đi, ở đó mà gọi lại.
Biết bực mình như vậy tôi đây chẳng thèm đến đây đâu.
”
Đứng bên ngoài lóng ngóng gần 20 phút, hết người này đến người khác bước xuống xe nhưng chẳng thấy Chử Liên Dĩnh đâu cả, cũng không biết anh lái chiếc xe màu gì hay hãng xe gì vì đây là lần đầu cô sang thành phố D.
Lúc này, có chiếc xe Rolls-Royce đỗ lại chỗ trống cách cô không xa lắm, Vũ Hiểu Châu đương nhiên nhìn thấy nhưng lại không nghĩ đó là anh, nên cô chẳng để ý đến mà là ló ngó sang chỗ khác, lịch sự không nhìn người ấy.
Nhưng người trong chiếc xe đó mở cửa bước xuống chính là Chử Liên Dĩnh, anh đã nhìn thấy cô, lập tức chạy đến.
“ Hiểu Châu...!”
Hiểu Châu trợn mắt quay lại, nhìn người đàn ông vội vã lau đến, đứng trước cô mà lồng ngực có chút phập phồng.
“ Anh...!anh...!”
“ Sao? ”
Chử Liên Dĩnh cầm lấy chiếc vali, thật sự lúc này anh cảm thấy rất vui, bao nhiêu sự cố gắng trước đó anh đều cảm thấy xứng đáng.
Một tay kéo chiếc vali, cánh tay còn lại choàng qua người của Vũ Hiểu Châu đặt lên bả vai bước đi, lên tiếng hỏi:
“ Về thôi, em ăn gì chưa? ”
Hiểu Châu ngay người, đôi chân bước theo, cất tiếng trả lời:
“ Tôi ăn trưa trên máy bay rồi.
”
“ Vậy tối nay em định ra ngoài ăn hay ăn ở nhà? ”
“ Ở nhà đi, làm biếng lắm.
”
“ Vậy để tôi đưa em về nhà nghỉ ngơi, sau đó đi siêu thị mua đồ, nhà chẳng còn gì để chế biến cả.
”
Một tuần trước Chử Liên Dĩnh đi Thụy Sĩ công tác, khi trở về cũng làm việc thâu đêm suốt sáng mấy hôm nay, ăn thì mua bên ngoài hoặc ăn tạm mì gói cho qua bữa, đồ uống chính là cafe để tinh thần tỉnh táo, vậy thì lấy đâu ra thời gian nấu ăn mà mua về dự trữ trong tủ lạnh.
Anh làm vậy cũng chỉ vì một người, nhưng anh cam tâm tình nguyện vì người ấy.
Bởi vì với anh, người ấy là quan trọng nhất của cuộc đời!
“ Sẵn tiện ghé mua luôn đi.
”
“ Sợ em mệt thôi.
”
Đã đến chiếc xe mà nãy giờ Vũ Hiểu Châu quan sát chăm chú, anh mở cánh cửa ở ghế lái phụ cho cô, bước vòng ra phía sau mở cốp để vali vào bên trong, sau đó mới đi ra phía trước ngồi vào ghế lái.
Lúc này, Vũ Hiểu Châu đã thắt dây an toàn xong xuôi, ngó nghiêng quan sát tỉ mỉ chiếc xe, thấy anh đối diện cô lập tức lên tiếng:
“ Anh cũng giàu quá nhỉ, vậy mà mua chiếc nhẫn cho tôi lại bảo vay tiền bạn anh.
”
Động tác thắt dây an toàn của Chử Liên Dĩnh dừng lại, chỉ trong vòng một cái nháy mắt anh đã có thể nghĩ ra câu trả lời:
“ Dù gì tôi cũng là nhị thiếu gia của Chử gia, chẳng lẽ xin một chiếc xe ông ấy không cho.
”
“ Tôi thấy ba anh cũng thương anh mà, sao anh lại không thích ông ấy.
”
“ Không phải không thích, chỉ là không muốn về Chử gia thường xuyên.
”
Quả thật Chử Liên Dĩnh rất thương ông Chử, vì thương ông nên anh không muốn ông ấy phải khó xử.
Lúc khoảng năm tuổi, có một lần ông ở căn hộ chung cư chơi với anh cả ngày vì hôm đó là chủ nhật, nhưng sau đó bà Chử chạy đến nơi đó khóc lóc ầm ỉ, những lần sau ông vừa đến thì chuông điện thoại liên tiếp reo lên, đến một lúc thì ông cũng về luôn.
Anh biết thân phận của mình nên không dám đòi hỏi quyền lợi hay trách ai.
Thay vì trách người khác, anh học cách chấp nhận bởi vì căn bản không thể thay đổi sự thật.
Dần dần, anh bảo ông