Vũ Hiểu Châu nằm trên giường trở mình xoay qua xoay lại, tìm tư thế thoải mái mãi nhưng vẫn không thể ngủ được.
Trong đầu cứ thắc mắc về mối quan hệ của Chử Liên Dĩnh và Trương Hạ Ly.
Khi nãy cô có lên mạng tìm hiểu về gia thế của Trương gia, là một tập đoàn lớn tại thành phố D, nhưng ông Trương chỉ có một người con gái, bà Trương thì qua đời tám năm về trước, trên đó cũng không có nhiều thông tin gì về cô ấy.
Anh có bảo, hình mẫu lý tưởng là một cô gái thùy mị và biết nấu ăn.
Như vậy không phải là đang nói tới Trương Hạ An hay sao? Chỉ nhìn sơ qua cô đã thấy rất hiền lành, đoan trang và có phần nhút nhát, nhưng cô hun dữ lắm sao mà Trương Hạ Ly nhìn thấy cô hoảng sợ như gặp ma vậy? Chẳng lẽ hai người này có mối quan hệ mờ ám, gian díu mập mờ nên sợ chính thất là cô?
Nghĩ thế, khuôn mặt lập tức hầm hầm, cau có, ánh mắt giận dữ phóng tầm nhìn về hướng bàn việc hiện tại có người đàn ông đang ngồi tập trung miệt mài làm việc từ lúc ăn cơm tối xong đến giờ.
“ Chử Liên Dĩnh, một giờ rồi đó, anh định làm việc đến sáng luôn à? ”
Nghe được giọng nói trong trẻo trong đêm khuya thanh vắng, Chử Liên Dĩnh ngẩng đầu lên nhìn cô, cau mày hỏi:
“ Hửm, em chưa ngủ? ”
“ Anh làm việc như vậy sao tôi ngủ được.
”
Anh càng cau mày chặt hơn, im lặng phân tích câu trả lời của cô, làm việc suốt mấy giờ đồng hồ liền nên lúc này đầu óc của anh trở nên mụ mị, không còn sáng suốt được nữa
“ Ý tôi là đèn trên bàn làm việc của anh, tôi không thể ngủ được.
”
“ À...!”
Chử Liên Dĩnh hiểu ra, thực hiện vài thao tác trên máy tính, sau đó gập lại dừng hẳn công việc, sắp xếp giấy tờ gọn gàng trên bàn, bấm tắt đèn được đặt trên bàn làm việc.
Anh đứng dậy, bước tới tủ quần áo lấy một chiếc chăn mới, ôm lại chỗ trống trải dài ra.
Thấy vậy, Vũ Hiểu Châu ngồi dậy hỏi:
“ Anh định ngủ ở đó? ”
“ Tôi quên dọn phòng bên kia rồi, nhưng mà thay vì dọn phòng thì ngủ dưới nền vẫn tốt hơn.
”
Chử Liên Dĩnh tháo mắt kính đặt xuống chiếc bàn, sau đó với tay lấy một chiếc gối trên giường, nằm xuống dưới nền, hai tay đan xen vào nhau đặt lên trước bụng, nhắm mắt an tĩnh nghỉ ngơi.
Vũ Hiểu Châu cũng nằm xuống, nằm nghiêng trên giường đối diện với anh, sau một lúc vẫn không thể ngủ được, cô lên tiếng gọi anh:
“ Anh ngủ chưa? ”
“ Chưa! ”
“ Này, Trương tiểu thư gì đó hình như có vấn đề phải không? ”
Chử Liên Dĩnh mở mắt, đưa cánh tay lên gối đầu, thành thật trả lời:
“ Em ấy từng bị trầm cảm sau sự qua đời đột ngột của mẹ ”
“ Tội vậy sao.
”
“ Ừm, em ấy sống rất khép kín và đơn giản, yêu thích hội họa và chơi đàn, là một cô gái nhìn vào đã muốn che chở thương yêu.
”
“ Xem ra anh rất quan tâm...!anh...!anh thích cô ấy à? ”
Chử Liên Dĩnh nghe xong lập tức nhìn sang cô, sau đó nghiêng người đối diện ánh mắt hỏi lại:
“ Em ghen? ”
Vũ Hiểu Châu nằm ngửa ra giường, lãng tránh ánh mắt, dõng dạc trả lời:
“ Làm gì có, chỉ tò mò muốn biết thôi.
”
“ Mối quan hệ của tôi và Hạ Ly như em với Phó Thành Quân, giống nhau đến lạ.
”
Chử Liên Dĩnh cười nhẹ trở người nằm ngửa trở lại, trầm mặc nhìn lên trần nhà đăm chiêu buồn bã.
Biết chứ, Hạ Ly thích anh, như Hiểu Châu thích Phó Thành Quân!
Sau âm thanh đó là sự im lặng lên ngôi, để lại trong lòng cả của hai một khoảng trống nhất định.
Nhắc đến Phó Thành Quân, Vũ Hiểu Châu chẳng biết mình phải nên nói gì để đáp lại với anh.
Nhưng tại sao cô lại lo sợ, sợ anh biết được cô từng yêu đơn phương Thành Quân?
Tại sao cô lại lo lắng, lo sợ anh và Trương Hạ Ly có gì đó với nhau?
Tại sao khi cô ấy xuất hiện, cô ngay lập tức muốn hỏi mối quan hệ của cả hai là gì, trong khi trước lúc kết hôn cô bảo anh muốn yêu ai cũng được.
Tại sao cảm giác lúc này không giống như cô từng có khi chứng kiến Thành Quân và Lạc Viên bên nhau?
Bàn tay của Vũ Hiểu Châu đột nhiên bấu chặt chiếc chăn, trong đầu lại có thêm một câu hỏi khiến cô căng thẳng...chính là:
Tại sao hiện tại sau khi nghĩ đến Thành Quân cô lại không còn cảm giác đau lòng như trước nữa?
Nằm mãi, nằm mãi, xoay qua, xoay lại đủ loại tư thế nhưng Vũ Hiểu Châu vẫn không thể nào chợp mắt được, những câu hỏi trong đầu đều được cô trả lời, chỉ riêng vài câu là cô cần thêm thời gian.
Đồng hồ chỉ ba giờ mười phút, Hiểu Châu tiếp tục trở mình trăn trở.
Lúc này, cô chợt nhìn thấy Chử Liên Dĩnh co rúm người lại, hai cánh tay rắn rỏi ôm lấy thân thể bởi lạnh.
Cô lập tức ngồi dậy xuống giường chẳng chút đắn đo, cầm lấy chiếc chăn của cô đang đắp cẩn thận phủ lên người cho anh.
Đứng nhìn anh ngủ thêm một lúc, cô đưa tay vỗ vỗ vào đầu cố gắng dẹp bỏ những suy nghĩ đang lẩn quẩn.
Xong rồi, cô bước lại chiếc tủ tìm kiếm chiếc chăn khác cho mình, nhưng tìm tới tìm lui mãi vẫn không thấy.
Vũ Hiểu Châu bất lực lên giường nằm xuống, nhưng chưa được mười phút cô đã bắt đầu rùng mình ớn lạnh, nhìn xuống chiếc chăn mà thèm khát được đắp.
Lấy lại chiếc chăn cũng không được, không đắp cũng chẳng xong, thêm năm phút nữa cô đã không thể chịu được cơn lạnh mà chui xuống nằm bên cạnh của Chử Liên Dĩnh, cùng nhau đắp chăn chính là giải pháp cuối cùng cô nghĩ ra.
Vũ Hiểu Châu ân hận vô cùng, nếu sớm biết tình trạng này xảy ra, cô đã bảo anh lên giường ngủ cùng, để khỏi phải nằm dưới nền thế này.
Đột nhiên lúc này Chử Liên Dĩnh chuyển động cơ thể như đang tìm hơi ấm hay là một sự cố tình nào đó, anh đã vòng tay qua ôm chặt lấy cô.
Lúc này, trái tim của cô lại đập thình thịch, thình thịch, mùi hương nam tính của anh cuốn hút lấy cô, khiến cô càng lúc càng đưa chiếc mũi lại gần, sau đó nhắm mắt bởi vì có một sự bình yên nào vừa thoáng qua nơi đây.
...----------------...
Chẳng biết đêm qua Vũ Hiểu Châu qua bao lâu mới ngủ, nhưng hiện tại đã chín giờ sáng cô vẫn mê man trên giường, không có một dấu hiện nào cho rằng sẽ thức giấc để ăn sáng.
•Reng reng reng...
Điện thoại reo lên, chân mày của cô