Sáng hôm sau Khưu Dĩnh Ninh trở về sớm, Mộc Tịnh Kỳ quay lại cuộc sống yên tĩnh một mình.
Lần chia xa này đối với Mộc Tịnh Kỳ không còn khó chịu trong lòng như hai lần trước, có lẽ khi cô chịu buông bỏ cố chấp, mọi thứ liền trở nên nhẹ nhàng.
Ở trường có tiết cơ bản chung, lúc Mộc Tịnh Kỳ và Diêu Diêu đến lớp thì Thanh Tú đã có mặt sẵn, có điều hôm nay cô nàng lại bỏ kính, khác hẳn với dáng vẻ mọt sách nghiêm túc hằng ngày.1
Mộc Tịnh Kỳ và Diêu Diêu khoát tay nhau ngồi vào chỗ, bắt gặp vẻ mặt tươi tắn khác thường của Thanh Tú khó tránh được hoài nghi.
Lúc Mộc Tịnh Kỳ ngồi vào chỗ, Thanh Tú xoay người sang, nở nụ cười ngại ngùng dò hỏi: “Hôm nay...!anh trai cậu...”
“À, cậu ấy về rồi, vẫn còn phải đi học mà.” Mộc Tịnh Kỳ nhanh chóng nói trước, nhưng nói rồi mới nhận ra có điều gì đó không đúng.
Nghe đến chuyện Khưu Dĩnh Ninh đã trở về, nét mặt Thanh Tú lộ rõ sự hụt hẫng.
Mộc Tịnh Kỳ dâng lên nỗi hoài nghi, chầm chậm quay đầu nhìn qua Diêu Diêu.
Diêu Diêu khẽ bĩu môi một cái, ghé tai Mộc Tịnh Kỳ thì thầm: “Chắc là cậu ấy trúng tiếng sét ái tình của Khưu Dĩnh Ninh rồi.”
Nghe thấy chuyện này, lòng Mộc Tịnh Kỳ bình thản đến kỳ lạ, kể cả Thanh Tú thật sự thích Khưu Dĩnh Ninh, đây cũng không còn là chuyện gì đó quá nghiêm trọng.
Mộc Tịnh Kỳ quen biết Khưu Dĩnh Ninh một thời gian dài, tính tình anh trông có vẻ vô tư bất cần nhưng lại rất hay chú ý đến những thứ nhỏ nhặt, trong chuyện tình cảm lại càng lưu tâm.
Nếu tình cảm của Khưu Dĩnh Ninh dễ dàng thay đổi, có lẽ anh đã sớm quên Mộc Tịnh Kỳ mà nối lại tình xưa với Cát An, nhưng cuối cùng anh vẫn còn kiên nhẫn chờ cô.
Khó khăn lắm Mộc Tịnh Kỳ mới buông bỏ được khuất mắc tiếp nhận tình cảm của Khưu Dĩnh Ninh, cô sẽ không vì những cô gái cảm nắng anh giống như Thanh Tú mà từ bỏ một cách vô nghĩa.1
Vả lại, Thanh Tú mới gặp Khưu Dĩnh Ninh một, hai lần, nhiều lắm chỉ có thể gọi là cảm mến, không đến mức sâu đậm mà trở mặt bạn bè tranh giành.
Buổi trưa ở căn tin trường, ngoài Mộc Tịnh Kỳ và Diêu Diêu còn có Vũ Đằng và Trần Hựu.
Vũ Đằng ngồi đối diện Diêu Diêu, liên tục gắp đồ ăn vào chén cho bạn gái, ngược lại cô nàng không vui mè nheo cằn nhằn: “Ây da...!em đang giảm cân! Anh muốn em béo nữa à?!”
Như đã quá quen, Vũ Đằng không cần tốn sức năn nỉ, chỉ nhẹ nhàng hỏi ngược lại: “Em muốn giảm cân cho xinh đẹp rồi bỏ anh phải không? Em hết thương anh rồi phải không?”1
“Em...” Diêu Diêu không cãi được lời nào nữa, đành ngoan ngoãn ngồi ăn chén đầy ắp trước mặt.
Mộc Tịnh Kỳ ngồi cạnh Diêu Diêu, chứng kiến màn ngọt ngào vừa rồi chỉ biết cười ngại.
Trần Hựu ở phía đối diện Mộc Tịnh Kỳ, quan sát biểu cảm ngượng ngùng của cô, anh ta liền nhiệt tình gắp đồ ăn cho cô, tiện thể dò hỏi: “Xương rồng anh tặng em thích không? Em chăm sóc vài tháng nữa có thể nở hoa đó.”
Nhắc đến xương rồng Trần Hựu tặng, Mộc Tịnh Kỳ