Nghe tiếng, Mộc Tịnh Kỳ giật mình xoay đầu lại, hai mắt vô thức mở to kinh ngạc, đôi môi há hốc dõi theo người con trai đang di chuyển đến ngồi chổm xuống cạnh mình.
“Ninh?”
“Ờ.” Khưu Dĩnh Ninh bình thản đáp một tiếng.
Biểu cảm ngạc nhiên của Mộc Tịnh Kỳ vẫn không đổi, cô mơ màng gọi lại: “Ninh?”
“Ừm, sao?”
Mộc Tịnh Kỳ nhất thời không dám tin vào mắt mình, rõ ràng lúc sáng Khưu Dĩnh Ninh đã về, không lý nào bây giờ lại có mặt ở đây.
Khóe môi Khưu Dĩnh Ninh hơi cong lên, dường như đã đoán trước được phản ứng này của Mộc Tịnh Kỳ.
Anh đứng dậy cầm theo túi xách của cô, tiện thể kéo theo cô gái còn đang ngồi ngây người dưới sàn đứng lên.
Mộc Tịnh Kỳ nhìn chằm chằm vào Khưu Dĩnh Ninh, trong lúc lơ mơ còn đưa tay sờ cánh tay anh.
Xác nhận Khưu Dĩnh Ninh là bằng xương bằng thịt không phải ảo ảnh, Mộc Tịnh Kỳ sốc đến không thốt nên lời.
Cứ như vậy, Mộc Tịnh Kỳ không tự chủ bị Khưu Dĩnh Ninh dắt đi.
Ngang qua bếp, cô nhìn thấy Vũ Đằng tươi cười cùng Diêu Diêu mếu máo dõi theo.
Vào phòng riêng, Mộc Tịnh Kỳ bị đẩy đi tắm.
Bên trong phòng tắm, từ bàn chải, khăn mặt, đồ dùng cá nhân của Khưu Dĩnh Ninh đều xếp bên cạnh đồ của Mộc Tịnh Kỳ.
Cô chợt bừng tỉnh, vội lao ra ngoài đối diện Khưu Dĩnh Ninh, nghiêm túc hỏi: “Sao anh ở đây?”
“Anh vừa đáp máy bay lúc tám giờ.”
Khưu Dĩnh Ninh vừa nói vừa ngồi xuống mép giường, mở túi mang sách vở của Mộc Tịnh Kỳ bỏ ra ngoài.
Đôi mày Mộc Tịnh Kỳ nhíu lại hoài nghi, tiếp tục tra hỏi: “Sao đồ anh lại xếp ở trong phòng tắm?”
Khưu Dĩnh Ninh dừng việc đang làm, ngước mặt nhìn thẳng vào mắt Mộc Tịnh Kỳ, từ tốn đáp: “Từ nay trở đi, anh sẽ dọn đến đây.”
“Hả?!” Mộc Tịnh Kỳ trong lúc kích động có hơi lớn tiếng, mọi thứ diễn ra quá đột ngột khiến cô cảm giác như mình đang nằm mơ.
Khưu Dĩnh Ninh bỗng vươn tay về phía tủ đầu cạnh giường, cầm lấy chiếc thẻ sinh viên mới toanh của mình thuộc trường Mộc Tịnh Kỳ đang học lên đưa cô xem.1
Dõi theo nét mặt biến đổi từ sốc sang ngỡ ngàng của Mộc Tịnh Kỳ, Khưu Dĩnh Ninh trước sau vẫn vô cùng bình tĩnh: “Kể từ bây giờ, con đường mà em chọn, chỉ được có dấu chân của anh.”
Nếu là người khác, có lẽ họ đã rất vui mừng, nhưng Mộc Tịnh Kỳ thì không.
Vào đại học quốc gia là ước mơ lớn nhất Khưu Dĩnh Ninh theo đuổi, vậy mà giờ đây anh lại vì cô mà từ bỏ, còn phải sống xa cha mẹ Khưu không thể chăm sóc ông bà, những điều này cô không hề muốn.
Nước mắt bất lực của Mộc Tịnh Kỳ rơi ra, cô đủ tỉnh táo để nhận thức chuyện nên và không nên.
Khưu Dĩnh Ninh vì cô mà đánh đổi cả tương lai, cô ngàn lần không dám nhận món quà bất ngờ quá mức phi thường này.
“Ninh, anh điên rồi sao?” Mộc Tịnh Kỳ kìm nén cảm xúc trong lòng, chỉ sợ chút nữa đây không nhịn được mà nổi giận mắng anh.
Cả hai còn rất trẻ, chưa chắc đã đi với nhau đến khi thực sự trưởng thành, thế nên đối với Mộc Tịnh Kỳ, cô không chấp nhận được hành động nông