Cả buổi chiều ở trường, đến chiều tối Khưu Dĩnh Ninh về đến nhà, đúng lúc Mộc Tịnh Kỳ vừa nấu cơm xong.
Bước nhanh chân vào bếp, anh bày ra vẻ mặt mệt mỏi ôm chầm lấy cô.
Mộc Tịnh Kỳ nghiêng đầu nhìn anh, dịu dàng quan tâm: “Sao vậy? Đậu phỏng vấn rồi phải vui lên chứ.”
Khưu Dĩnh Ninh không đáp, vẫn giữ nguyên biểu tình thiếu sức sống.
Anh quay người Mộc Tịnh Kỳ qua đối diện mình, cầm hai tay cô vòng ôm eo anh.
Ở bên nhau có thể xem là đủ lâu, chỉ quan sát nét mặt cùng cử chỉ của Khưu Dĩnh Ninh, Mộc Tịnh Kỳ cũng biết được anh đang có tâm sự, đặc biệt là tủi thân.
Mộc Tịnh Kỳ chủ động ôm chặt eo anh, nhẹ nhàng dò hỏi: “Anh sao thế? Gặp phải chuyện gì không vui sao?”
Nét mặt Khưu Dĩnh Ninh lộ rõ vẻ không vui lẫn hờn dỗi, anh nhìn thẳng vào cô, khó chịu chất vấn: “Chúng ta ở bên nhau mấy năm rồi, tại sao em chưa bao giờ đòi anh mua quà cho em?”
Trước câu hỏi của Khưu Dĩnh Ninh, Mộc Tịnh Kỳ ngạc nhiên đến ngớ người.
Từ trước đến nay, nếu là đồ cá nhân cô đều sẽ tự mua lấy, dù gì anh cũng là con trai nên nhiều trường hợp sẽ rất bất tiện.
Thêm nữa, Mộc Tịnh Kỳ vẫn còn nhớ Khưu Dĩnh Ninh từng mắng người ta vì đòi bạn trai mua quà cho, giờ anh lại quay ra trách cô không chịu đòi hỏi ở anh?
Nói gì thì nói, dù gì cả hai cũng là lần đầu yêu đương, hành động hay suy nghĩ đều còn rất thiếu xót, càng khó tránh cách cư xử trẻ con hay nóng nảy.
Hiểu rõ tính tình của Khưu Dĩnh Ninh, thay vì cố đương đầu cãi đến cùng để phân định đúng sai, Mộc Tịnh Kỳ chọn cách hạ trước một nước dỗ ngọt.
“Em không cần gì nhiều nên vẫn chưa đến lúc xin anh mua cho.
Nhưng mà, nếu anh chủ động muốn tặng, cái gì em cũng thích hết.”
Nghe đến đây, sắc mặt Khưu Dĩnh Ninh liền tươi tỉnh lên mấy phần, khoé môi nhếch lên một bên ẩn ý: “Vậy mà tháng trước anh tặng em một cặp sâu bướm, em lại đòi đuổi anh ra khỏi nhà.”
Mộc Tịnh Kỳ uất đến nghẹn, thà không nhắc tới, nhắc rồi cô thật sự chỉ muốn đuổi Khưu Dĩnh Ninh ra khỏi nhà.
Nhưng cũng không dễ gì để tìm được một người như anh, vào sinh nhật bạn gái liền dùng tấm chân tình tặng một cặp sâu bướm.
Khưu Dĩnh Ninh tự đắc ra mặt, nhanh chóng nghiêm chỉnh trở lại, lên tiếng nhắc: “Muốn lấy quà thì hôn anh rồi nhắm mắt lại.”
Mộc Tịnh Kỳ nở nụ cười bất đắc dĩ, nhón chân hôn lên môi Khưu Dĩnh Ninh rồi nhắm mắt, giơ hai tay lên chờ đợi.
Sau tiếng xột xoạt của dây kéo ba lô, Mộc Tịnh Kỳ cảm nhận được hai vật thể nhỏ, nhẹ hình chữ nhật được đặt trong lòng bàn tay mình.1
Đến khi Khưu Dĩnh Ninh cho phép, Mộc Tịnh Kỳ mới mở mắt ra xem.
Nhìn hai hộp son mới tinh trong tay mình, Mộc Tịnh Kỳ kinh ngạc đến quên phản ứng.
Bình thường Mộc Tịnh Kỳ không chú ý nhiều đến việc chăm chút ngoại hình, tô son cũng chỉ để cho gương mặt hồng hào, riêng về trang điểm hoàn toàn không biết.
Có điều, Mộc Tịnh Kỳ không nghĩ Khưu Dĩnh Ninh lại để ý đến tiểu tiết, ngay cả màu