Đầu Hàng Trước Em

Chương 19


trước sau


“Là em gái kế của anh gọi đến à?” Khang Đình Vũ lộ ra vẻ mặt gian xảo, mặc dù là câu hỏi nhưng rõ ràng giọng điệu là khẳng định.
 
Cố Văn Chính xụ mặt, khóe mắt tràn đầy vẻ châm chọc, anh nói: "Tôi thấy cậu rất có hứng thú với cô ta, hơn nữa cậu còn hủy vai nam chính của Lý Hách Man đúng không?"
 
Khang Đình Vũ vỗ bàn: "Oan uổng quá, anh Chính, em làm vậy không phải là vì anh sao? Cái thằng đó suýt nữa đã làm tổn thương đứa em gái kế này của anh. Mặc dù anh không thích cô ấy, nhưng cũng không thể để người ngoài bắt nạt được, phải không? Hơn nữa, ngày đó trông anh cũng rất lo lắng cho cô ấy. Vả lại, khứa này dám làm chuyện quá đáng như vậy, em chỉ thấy chuyện bất công rút đao giúp đỡ, trừng phạt nó một chút thôi."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cố Văn Chính nói với vẻ thờ ơ: "Thật sao? Cậu cũng thấy chuyện bất công rút đao giúp đỡ sao? Tên nhóc cậu còn làm ít chuyện ác à? Nếu thật sự muốn rút đao, cậu nên nhắm vào mình trước tiên mới đúng!"
 
Trong lòng Khang Đình Vũ biết Cố Văn Chính đang ngầm đồng ý hành động của mình. Anh là người ngoài miệng sẽ xúc phạm em gái kế, nhưng trong lòng lại không cho phép người khác bắt nạt cô ấy.
 
Nhưng Khang Đình Vũ kiên quyết không thừa nhận lời buộc tội về mình: "Em không phải, thật sự không phải. Thứ nhất, em không ép buộc các cô gái nhỏ, thứ hai em không làm tổn thương trái tim họ. Em lại dịu dàng và hào phóng như vậy, luôn nói rõ với bọn họ trước khi hẹn hò rằng em có thể chia tay bất cứ lúc nào, mặc dù em thường xuyên thay đổi bạn gái, nhưng em chắc chắn là một lòng!"
 
Cố Văn Chính cười khẩy: "Không biết xấu hổ, tôi sẽ xem cậu có thể cười đùa cợt nhả như thế này đến khi nào."
 
Khang Đình Vũ xua tay: "Anh yên tâm, em đây là đi qua ngàn bông hoa, không để chiếc lá nào chạm vào người. Trên đời có nhiều người đẹp như vậy, đồ ngu mới treo mình trên một thân cây, Khang Đình Vũ em không phải loại người ngu ngốc như vậy."
 
Về lời nhận xét này, Cố Văn Chính chỉ cười trừ. Nếu thường đi dạo bên bờ sông có thể không bị ướt giày sao? Nếu một người quá tự tin thì luôn tự vả mặt.
 
Trong lớp học hình thể, Đào Yêu Yêu đến vừa đúng lúc, hầu hết mọi người đều đã tới, các bạn học đều mặc quần áo thể dục và tự do hoạt động trong lớp. Một số người tụ năm tụ ba nói chuyện phiếm với nhau, một số khác lại đang duỗi chân. Khi bọn họ thấy Đào Yêu Yêu đi vào, đều đồng loạt dừng động tác, im lặng một lát, rồi tiếp tục làm việc của mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mấy người bạn cùng phòng của cô đều nghỉ lớp học hình thể này, Đào Yêu Yêu tự mình tìm một chỗ, xoạc chân vươn người giãn cơ, phớt lờ những lời bàn tán như có như không kia.
 
Chỉ là cô không để ý đến những lời buôn chuyện đó, nhưng có người không nhịn được sự coi thường của cô, lập tức đi tới trước mặt cô chỉ trỏ chửi bới.
 
"Đào Yêu Yêu, sao cô lại không biết xấu hổ tới đây vậy? Nghe nói cô không chỉ dụ dỗ bố đường, thậm chí còn cướp mất vai diễn của bạn cùng phòng. Loại người suy đồi về tác phong, thứ cặn bã chuyên đi đường tắt trong ngành như cô không nên xuất hiện ở trường chúng ta!"
 
Cô gái hung hăng nói, dáng vẻ đầy chính trực.
 
Đào Yêu Yêu chậm rãi nhướng mày, cũng không muốn giải thích, cô nói thẳng: "Tại sao tôi phải xấu hổ? Mới nghe được mấy lời đồn đại mà cậu đã không biết ngượng, đi tìm tôi nói xằng nói bậy như vậy, việc tôi làm chẳng có gì quá đáng, nhưng với IQ này của cậu cũng không biết xấu hổ mà dạy tôi."
 
Cô gái này nghẹn họng, vốn muốn khiêu khích Đào Yêu Yêu ra tay với mình trước, nhưng không ngờ cô lại mặt dày như vậy. Cô ta bị nói như vậy không nhịn được nhào thẳng tới.
 
Tất cả bạn học trong lớp đều đang xem kịch vui, không một ai tiến lên kéo bọn họ ra.
 
Đào Yêu Yêu không ngờ cô ta nói đánh là đánh luôn, cô cũng không thể ngồi yên chờ bị đánh được, hai người lao vào cấu xé, túm tóc tát nhau. Đào Yêu Yêu đột nhiên cảm nhận được một cơn đau rát trên mặt, ngay sau đó có thứ gì đó ươn ướt chảy ra.
 
Cô gái này để móng tay sắc nhọn, rõ ràng là muốn hủy hoại gương mặt cô, thật là độc ác!
 
Đào Yêu Yêu nhận ra điều này, ngay lập tức hất cô ta ra xa, sau đó quay người chạy ra ngoài. Anh hùng không ngại chịu thiệt trước mắt, cô phải đi chữa thương trước. Sau lưng cô truyền đến một tràng cười sảng khoái.
 
Cô chạy được hai bước thì va phải cô Chu. Tiết học sắp bắt đầu, Đào Yêu Yêu thấy cô Chu thì lập tức dừng lại, che mặt đứng đó, chào bà ấy: "Em chào cô..."
 
Chu Đình thấy học trò tự hào của mình có dáng vẻ chật vật như vậy thì rất ngạc nhiên: "Có chuyện gì vậy?"
 
Đào Yêu Yêu lập tức kể lại những gì đã xảy ra.
 
"Cô, em không hề làm những chuyện như các bạn đã nói, em chỉ không muốn nghe bạn ấy buộc tội mình. Lý Nghiên cào mặt em, mặt em bị xước, em sợ mặt mình biến dạng nên muốn đến gặp bác sĩ, cô, em xin phép nghỉ tiết học này ạ."
 
Chu Đình nhìn thoáng qua, nửa mặt bên trái Đào Yêu Yêu đầy máu, thật sự rất dọa người, vừa nhìn đã biết Lý Nghiên ra tay độc ác thế nào, bà ấy nói với vẻ mặt giận dữ: “Em đi bệnh viện trước đi, khám xong thì nói cho cô biết, cô lên lớp trước."
 
Đào Yêu Yêu gật đầu, vào phòng y tế của trường trước. Bác sĩ trong đó tiến hành xử lý đơn giản, rồi bảo cô đến bệnh viện lớn khám lại.
 
Sau khi lau sạch vết máu, nhìn nó không còn đáng sợ như vậy nữa, nhưng vết rách khá dài và nghiêm trọng.
 
Cũng may, sau khi kiểm tra, bác sĩ nói rằng sẽ không để lại sẹo, chỉ cần uống một ít thuốc chống viêm và bôi thuốc mỡ thôi.
 
Đào Yêu Yêu gọi điện và nói tình hình cho Chu Đình. Lúc Chu Đình biết sẽ không để lại sẹo mới thở phào nhẹ nhõm rồi nói: "Cô đã báo cáo tình hình với nhà trường, Lý Nghiên sẽ bị xử phạt. Ở trường em đừng tranh chấp một thời gian, tạm thời chịu đựng trời yên biển lặng. Trong ngành này, buôn chuyện là điều không thể thiếu, em cần rèn luyện sức chịu đựng của mình nhiều hơn."
 

Chu Đình không chỉ là một giáo viên dạy hình thể, bà ấy còn là một vũ công có trình độ rất cao, sau giờ học Đào Yêu Yêu cũng học múa từ bà ấy. Chu Đình là một giáo viên nghiêm khắc cũng là một giáo viên tốt, bà luôn có tiêu chuẩn cao và yêu cầu nghiêm khắc với học trò Đào Yêu Yêu này, nhưng bà ấy cũng yêu mến cô thật lòng.
 
Chu Đình vẫn chưa lập gia đình, bốn mươi tuổi vẫn giữ được vóc dáng uyển chuyển. Lẽ ra bà ấy đã phát triển tốt hơn, nhưng lúc còn trẻ cũng phải chịu những tin đồn thất thiệt. Khi đó tuổi trẻ nóng nảy, bà ấy không hiểu tầm quan trọng của chữ nhẫn nên đã hủy hoại tiền đồ của mình một cách vô ích. Bà ấy thấy học trò có cùng trải nghiệm với mình, tự nhiên muốn nhắc nhở cô.
 
Đào Yêu Yêu cảm ơn Chu Đình, sau đó quay lại trường học tiếp các

tiết sau. Sáng nay, Lý Nghiên đã bị phê bình nghiêm khắc, thậm chí còn làm thông báo phê bình, nên người khác cũng không còn suy nghĩ động chân gì nữa, Đào Yêu Yêu bình yên kết thúc một ngày học.
 
Lúc Đào Yêu Yêu ra khỏi cổng trường là thời điểm xe cộ qua lại đông đúc, trước cổng có rất nhiều xe hơi sang trọng ra vào.
 
Cô đi thẳng về phía trước, đột nhiên một người lao ra từ bên cạnh, chặn đường cô.
 
Người này mặc một chiếc áo jean màu xanh lam, quần thể thao màu đen có những vết cắt nhỏ và đi giày thể thao màu trắng, ăn mặc giản dị, cao lớn chân dài, trẻ trung và năng động, nhìn rất bắt mắt.
 
Mà người này không ai khác chính là Tần Hoài.
 
"Yêu Yêu, lần trước xảy ra chuyện, thật sự xin lỗi, tôi thật sự không biết sẽ xảy ra loại chuyện này, lần này tôi đến để chuộc lỗi, cô tha thứ cho tôi được không?"  Lúc nói chuyện, anh ta khẽ nhíu mày, đôi mắt tròn xoe cụp xuống, khơi dậy sự yêu mến của người khác.
 
Đào Yêu Yêu thở dài, giọng điệu của cô khá bất lực: "Cậu Tần, chuyện đã qua rồi thì cho qua đi, nhưng dù sao anh và tôi cũng không phải người cùng một thế giới, nên từ nay về sau tốt hơn hết chúng ta đừng gặp nhau nữa. Những thứ lần trước anh mua cho tôi, tôi đã sắp xếp lại, đang tính trả anh khi chúng ta gặp lại, anh đi với tôi đi."
 
Tần Hoài lặng lẽ nhìn Đào Yêu Yêu, anh ta nói với giọng trách cứ: "Cô và tôi không phải người cùng một thế giới, nhưng lại là người cùng thế giới với Cố Văn Chính? Lần trước tôi gọi cho cô, chính cậu ta là người nhận điện thoại, cậu ta nói cô không muốn trả lời điện thoại của tôi. Tôi biết tôi có lỗi với cô, nhưng cô có cần tàn nhẫn như vậy không? Quên đi, trong lòng cô, tôi luôn thua kém Cố Văn Chính, cô không để ý đến tôi cũng là chuyện bình thường..."
 
Giọng nói anh ta càng ngày càng thấp, vẻ mặt mất mát, cô biết anh ta chỉ cố ý làm vậy, nhưng cũng không chịu nổi.
 
Đào Yêu Yêu vội vàng ngăn anh ta lại: "Cậu Tần, anh hiểu lầm rồi, tôi và Cố Văn Chính thật sự không như anh nghĩ đâu."
 
"Vậy thì như thế nào? Lúc ở bữa tiệc, cô rời đi với cậu ta, lần trước tôi gọi đến cũng là cậu ta nghe điện thoại."
 
Câu hỏi của Tần Hoài thật sự khiến Đào Yêu Yêu bối rối, cô lại không thể nói ra sự thật: “Dù sao cũng không phải như anh nghĩ, cũng không phải là tôi không muốn nói chuyện với anh, trời ơi... Được rồi, tôi tha thứ cho anh, quần áo, giày dép, trang sức lần trước anh mua cho tôi đắt quá, tôi không thể nhận được, anh đi lấy với tôi, chắc có thể trả lại được đúng không?"
 
Trong mắt Tần Hoài hiện lên ý cười: “Không trả lại được, đây là quần áo và phụ kiện cô cần để giúp tôi, tôi lấy lại cũng vô dụng, coi như quà cảm ơn đi."
 
Đào Yêu Yêu cũng không bận tâm nữa, cô biết những thứ kia tuy rằng quý giá, nhưng đối với Tần Hoài mà nói, thật ra cũng không là gì. Cô nói: "Vậy… Nếu không có chuyện gì thì tôi về trước nha?"
 
Tần Hoài mở cửa xe, làm động tác ‘xin mời’ của quý ông: "Tôi đã đặt nhà hàng, mời cô một bữa cơm coi như xin lỗi."
 
Đào Yêu Yêu không giỏi nói dối, cô thật sự không muốn đi, nhưng lại không tìm được lý do từ chối nên đành phải cúi người lên xe.
 
Xe chạy đi, trường học dần trở thành một điểm nhỏ vô hình, Tần Hoài nắm tay lái, khẽ liếc nhìn Đào Yêu Yêu.
 
Lúc nãy, vừa nhìn anh ta đã phát hiện trên mặt cô có một vết thương mới, anh ta còn chưa kịp hỏi, nhưng bây giờ cô đang ngồi trên xe, anh ta mới thừa cơ hội: “Mặt cô sao vậy?”
 
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đào Yêu Yêu vô thức chạm vào vết thương và nói: "Tôi vô tình vấp ngã, không sao đâu."
 
Tần Hoài không hỏi thêm gì nữa, nhưng vết thương kiểu này anh ta rất quen thuộc, rõ ràng là dấu vết bị móng tay của phụ nữ cào. Trước kia anh ta đã từng bị cào hai lần, đám bạn xấu của anh ta còn bị nhiều lần hơn. Một vết trên mặt Đào Yêu Yêu, anh ta nghi ngờ cô và ai đó đánh nhau.
 
Nhà hàng Tần Hoài đặt chỗ là một nhà hàng khá nổi tiếng trên mạng gần đây, giá cả không quá đắt đỏ, hơn ở chỗ ý tưởng mới mẻ và thú vị, thường là địa điểm giới trẻ thích lui tới.
 
Hai bên cửa đỏ thẫm là hai con Tỳ Hưu màu xám trắng, tường đỏ ngói xanh khiến người ta có cảm giác như xuyên về thời cổ đại.
 
Tần Hoài dẫn Đào Yêu Yêu đi vào, một người phục vụ ăn mặc gọn gàng tiến lên chào hỏi: "Mời hai vị vào trong, quý khách đặt bàn số mấy ạ?"
 
Lượng khách hàng ngày ở đây là cố định, phải đặt chỗ trước, không nhận khách dùng bữa tạm thời, cũng không phải xếp hàng chờ đợi, tất cả đều được đặt trước, có thể hủy chỗ miễn phí trước ba giờ quy định, nhường chỗ cho những người khác, nếu vượt quá thời gian, cần thanh toán những thiệt hại tương ứng.
 
Tần Hoài vươn tay ra hiệu: "Số năm ở gần cửa sổ."
 
"Vâng, mời hai vị vào trong!"
 
Đào Yêu Yêu tò mò quan sát, bình phong trong nhà hàng được làm bằng sứ men xanh và gốm trắng, trong rất thú vị, một con kênh nhỏ bao quanh toàn bộ phòng khách, có tiếng nước chảy róc rách, bèo trôi bồng bềnh và đàn cá nhỏ vui đùa, kết hợp với sương trắng không biết từ đâu bốc lên, khiến người ta có ảo giác như lạc vào một thế giới khác.
 
Trên mặt Tần Hoài lộ ra vẻ đắc ý: "Thế nào? Nơi này cũng không tệ lắm đúng không?"
 
Đào Yêu Yêu ngồi xuống rồi gật đầu: "Cảnh vật khá độc đáo."
 
Hai người họ vừa trò chuyện vừa gọi món, nhưng họ thật sự không biết món ăn đó là gì nếu chỉ nhìn vào tên món.
 
Lúc này, Đào Yêu Yêu mới biết lớp sương trắng kia là thế nào, đó là một cái đĩa, không biết người phục vụ đổ một lớp gì lên trên, một lượng lớn sương trắng sẽ phun ra rồi tiêu tán trong chốc lát.
 
Đào Yêu Yêu thấy mới lạ, cũng gọi món giống vậy. Tần Hoài cười thầm, dù sao cô cũng kém mấy tuổi, vẫn còn chút trẻ con.
 
Chỗ ngồi của hai người chỉ nhìn thấy một mặt, còn có một tấm bình phong có thể di chuyển, nếu cặp đôi muốn riêng tư, chỉ cần kéo tấm bình phong lên là có thể thành thế giới của hai người. Đương nhiên Đào Yêu Yêu sẽ không lựa chọn kéo bình phong lên bởi vì như vậy thì mập mờ quá rồi.
 
Đúng lúc này, Cố Văn Chính và Hứa Trân Ni lần lượt đi vào theo hướng dẫn của người phục vụ.

 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện