Qua điện thoại, trong chốc lát Tần Hoài không nhận ra đó là Cố Văn Chính, lập tức hơi khó chịu nói: "Anh là ai? Sao lại tự ý nhận điện thoại của người khác vậy?"
Cố Văn Chính chế nhạo: "Tần Nhị, tính khí của cậu vẫn thất thường như vậy. Sao thế? Cậu lại bị ông Tần chọc giận à?"
"Đờ mờ nhà cậu! Cố Văn Chính, tại sao điện thoại của Đào Yêu Yêu lại ở trong tay cậu? Tại sao cô ấy không bắt máy?" Ngay khi nhận ra giọng nói của Cố Văn Chính, Tần Hoài lập tức như bị thiêu đốt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cố Văn Chính đưa điện thoại ra xa, sau khi Tần Hoài mắng xong, anh mới lạnh nhạt trả lời: "Cô ấy không muốn nghe cuộc gọi của cậu, tạm biệt!"
“Bíp bíp bíp…” Nghe thấy điện thoại truyền tới tiếng máy bận, Tần Hoài tức giận ném điện thoại xuống đất.
Nhìn chiếc điện thoại bị ném hỏng, cơn tức giận của Tần Hoài đột nhiên tiêu tan, thay vào đó, anh ta bùng lên tinh thần chiến đấu hừng hực. Được lắm, Cố Văn Chính, mới về nước không lâu đã liên tiếp khiến anh ta tổn thất. Anh ta phải tìm lại vị trí của mình.
Cố Văn Chính cúp điện thoại, sắc mặt lập tức trở nên u ám. Rốt cuộc tại sao Đào Yêu Yêu và Tần Hoài lại quen biết nhau, đúng là có bản lĩnh.
Nhưng thấy cô cau mày, thỉnh thoảng run rẩy trong mơ, anh lại cảm thấy cô rất đáng thương. Vừa nghĩ đến cảnh tượng lúc đó, trong lòng anh có một cảm xúc khó tả nổi lên.
Anh nhìn cô chăm chú trong giây lát, cuối cùng giống như thẹn quá hóa giận, anh đặt điện thoại di động của Đào Yêu Yêu lên tủ đầu giường rồi đứng dậy rời khỏi phòng bệnh.
Anh vừa bước ra khỏi phòng, Khang Đình Vũ đã gọi điện đến. Với tâm tư buôn chuyện, anh ta gọi lại dò xét quan hệ giữa anh và Đào Yêu Yêu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Văn Chính không có nơi nào để trút ngọn lửa giận dữ của mình, đúng lúc đang kìm nén lại nghe thấy giọng điệu bỉ ổi của Khang Đình Vũ, anh lập tức bùng nổ: "Mợ nó, cậu muốn biết như vậy, hôm nay tôi sẽ nói cho cậu biết, Đào Yêu Yêu là con gái của chồng trước của người phụ nữ mới cưới của ba tôi mang đến, cậu hài lòng chưa?”
Nghe thấy giọng điệu của Cố Văn Chính không tốt, Khang Đình Vũ biết nói nhiều hơn là không thích hợp, lập tức kết thúc cuộc gọi một cách dứt khoát.
Cố Văn Chính phát tiết sự tức giận lên người Khang Đình Vũ thì trong lòng cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Anh lại vào phòng nhìn một lần nữa rồi đi thẳng ra khỏi bệnh viện.
Không lâu sau, Đào Toàn Chân vội vàng chạy đến.
Người phụ nữ ngày thường tao nhã đoan trang, khi nhìn Đào Yêu Yêu nằm trên giường thì nước mắt lập tức giàn giụa trên mặt.
Đào Yêu Yêu nghe được tiếng động, vừa mở mắt ra đã thấy mẹ mình ngồi ở trên giường khóc. Cô vươn tay nhẹ nhàng cầm lấy và nhẹ giọng nói: "Mẹ, sao mẹ lại ở đây? Sao mẹ khóc vậy?"
"Đứa nhỏ này, con bị thương như vậy, làm sao mẹ có thể không đau lòng được? Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, tại sao con lại thành ra thế này?"
Đào Yêu Yêu không trả lời ngay, mà cẩn thận hỏi lại: "Mẹ, sao mẹ biết con ở bệnh viện?"
Đào Toàn Chân lau nước mắt rồi nói: "Quản gia Tề đã nói với mẹ, mẹ cũng không hỏi thêm gì, con nói cho mẹ biết ai bắt nạt con trước đã."
Hẳn là Cố Văn Chính gọi điện về, chắc anh cũng không muốn liên quan đến mình. Đào Yêu Yêu mỉm cười, rồi kêu đau một tiếng, cô nói: "Mẹ, không có ai bắt nạt con, đây là không may bị thương khi đang quay phim thôi ạ, mẹ đừng lo lắng, không nghiêm trọng như vậy đâu."
Đào Toàn Chân thật sự rất đau lòng: "Mẹ đã nói con đừng vào cái ngành này, giới giải trí hỗn loạn như vậy. Con đừng đóng phim nữa, học xong đại học cho tốt, để bác Cố tìm cho con một công việc dễ dàng một chút, con gái như con không cần phải khổ cực như vậy."
Đào Yêu Yêu biết mình viện cớ không tốt lắm, nhưng còn tốt hơn nói sự thật cho bà biết. Nghe vậy, cô lập tức làm nũng, nhỏ giọng cầu xin: “Mẹ, đều là ngoài ý muốn thôi, mẹ yên tâm, sau này con sẽ chú ý. Hơn nữa mẹ cũng biết con thích biểu diễn, thích diễn xuất mà, mẹ đừng làm phiền bác Cố được không ạ? Con tự làm được, chuyện vặt vãnh này cần gì phải quấy rầy bác ấy."
Đương nhiên Đào Toàn Chân biết ý Đào Yêu Yêu nói. Dĩ nhiên cô không muốn làm bà khó xử, vốn dĩ khi bà gả vào nhà họ Cố cũng không muốn làm hài lòng người gia đình họ. Nhà họ Cố miễn cưỡng chấp nhận bà, nhưng con gái bà thì chắc chắc không được tiếp nhận.
Đào Yêu Yêu không tham dự hôn lễ, nhà họ Cố lại càng không bao giờ giải thích sự tồn tại của Đào Yêu Yêu với người thân và bạn bè. Nói trắng ra, họ không công nhận Đào Yêu Yêu là người nhà họ Cố. Mặc dù Đào Yêu Yêu thật sự không phải người nhà họ Cố, nhưng cô được hưởng thụ hết thảy. Con gái bà nhất quyết muốn học nội trú, ăn mặc chi tiêu cũng tiết kiệm, đồng thời cố tình tránh xa nhà họ Cố chỉ để khiến bà bớt khó khăn mà thôi.
Đào Toàn Chân bật khóc: "Yêu Yêu, là mẹ có lỗi với con!"
"Mẹ, mẹ đang nói gì vậy? Mẹ nuôi con lớn thế này, sao lại có lỗi với con, sau này đợi con trở thành ngôi sao lớn, chắc chắn mẹ sẽ nở mày nở mặt."
Hai mẹ con ôm nhau, Đào Yêu Yêu âm thầm thở dài, hi vọng mình thật sự có thể trở thành minh tinh.
Đào Yêu Yêu nằm viện ba ngày, trong thời gian này Tiểu Ngư đến thăm cô một lần.
Nếu trước kia Đào Yêu Yêu còn có thể coi cô ấy là bạn bè thì hiện tại đã hoàn toàn không thể nữa.
Tiểu Ngư tên đầy đủ Dư Lệ Na, sống cùng ký túc xá nên cô mới gọi biệt danh để thể hiện sự thân thiết.
Thấy cô ấy đứng chần chừ ở cửa, Đào Yêu Yêu cũng khó chịu, vì vậy cô bảo cô ấy đi vào: "Dư Lệ Na, cậu vào đi."
Đột nhiên nghe thấy tên mình, cô ấy sửng sốt trong giây lát, sau đó mới nhận ra ý nghĩa phía sau, vẻ mặt không khỏi lại tái nhợt.
Trên tay cô ấy còn cầm một giỏ trái cây, lúc này trông cô ấy vừa khó xử vừa buồn cười.
"Yêu Yêu, cậu... không sao chứ?" Trong giọng nói của cô ấy hơi không chắc chắn và do dự.
Đào Yêu Yêu sờ lên vết thương nơi khóe miệng, cười mỉa mai: "Cũng không có gì nghiêm trọng, chỉ là tôi có chút sợ hãi, còn bị đánh thôi."
"Xin lỗi, thật sự xin lỗi, là Lý Hạch Man ép buộc tớ. Anh ta biết chúng ta là bạn học, cho nên gài