Đào Yêu Yêu thường xuyên cảm thấy khoảng cách giữa người với người lúc gần lúc lại xa. Có những lúc cô và Cố Văn Chính gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương, nhưng có những lúc lại xa như đến mức không thể chạm tới.
Anh giống như viên sủi hòa tan trong nước, được thả vào trong ly nước tinh khiết là cô. Lúc đầu, anh khuấy động mạnh mẽ, quấy nhiễu cô, để cô chống cự, sau đó lại dần dần thâm nhập, yên lặng, dường như chưa từng xảy ra chuyện gì. Nhưng tất cả đã khác, cho dù không có chút động tĩnh nào, anh cũng đã sớm thâm nhập vào từng ngóc ngách.
Tắm xong, Đào Yêu Yêu ôm điện thoại làm ổ trên sô pha. Không biết tại sao mặt cô đột nhiên lại nóng lên, cảnh tượng đã được gạt đi trong đầu đột nhiên lại xuất hiện rõ nét, quấy rầy khiến tim cô đập loạn lên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cho đến khi điện thoại reo “ting” lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, cô đột nhiên hoàn hồn lại. Nhận ra điều mình vừa suy nghĩ đăm chiêu khi nãy, cô thở dài.
Là tin nhắn của chị họ gửi đến, một bức ảnh xuất hiện đầu tiên, bên trên còn hiện đang nhập tin nhắn, chắc vẫn còn điều gì chưa nói hết.
Đào Yêu Yêu ấn vào bức ảnh rồi phóng to ra, nhận ra đây hình như là ảnh cốp sau của xe, nắp thùng xe đang mở, bên trong chất đầy hoa hồng đỏ, hai bên là những quả bóng bay màu sắc, ở giữa còn có một chiếc hộp hình trái tim, trông rất đẹp mắt.
Ngay sau đó, tin nhắn của Đào Viên Viên lại hiện lên.
Đào Yêu Yêu đóng bức ảnh lại, quay về màn hình trò chuyện xem tin nhắn.
[ Yêu Yêu, anh ấy cầu hôn chị rồi!]
Đào Yêu Yêu bỗng chốc ngồi thẳng lưng, ngón tay múa máy . Thời gian này, cô đã biết mối quan hệ giữa chị họ và người đàn ông kia phát triển rất thuận lợi, họ đang đắm chìm trong mật ngọt của tình yêu, nhưng vẫn không ngờ tiến độ lại nhanh như vậy, đã đến bước cầu hôn rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
[Wao! Nhanh vậy ư, bao giờ thì cho em gặp anh rể đây?]
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lần này, màn hình trò chuyện với Đào Viên Viên từ trạng thái đang nhập tin nhắn chuyển sang không có động tĩnh gì, rồi lại hiện lên đang soạn tin. Khá lâu sau, bên kia cuối cùng cũng trả lời lại.
[Được, vài ngày nữa em có thời gian sẽ mời em một bữa cơm, đến lúc đó gặp nhau vậy.]
Đào Yêu Yêu bỏ điện thoại xuống, khóe miệng mỉm cười.
Nói ra thì từ nhỏ cô chưa từng được gặp ba, đến việc ông ấy còn sống hay chết cô cũng không biết, chứ đừng nói đến việc ông là ai. Cô cũng đã từng truy hỏi Đào Toàn Chân, nhưng cô thấy bà không nói gì, chỉ không ngừng rơi nước mắt, cô lại không hỏi được gì thêm.
Lúc bảy tuổi, Đào Toàn Chân dẫn cô về quê, cô mới biết mình còn có bà ngoại, có cậu mợ, cũng có một người chị họ, nhưng bọn họ đối với cô không có chút hảo cảm nào, đối với Đào Toàn Chân cũng không được tốt, chỉ có người chị họ hơn cô ba tuổi vui cười hớn hở dẫn cô đi chơi.
Cô nhớ cảnh tượng cậu và mợ cãi nhau.
Mợ gân cổ lên hét: " Đồ bỏ đi! Đến bao giờ mới có thể mua được nhà ở trong thành phố chứ? Không phải anh nói năm nay mua à? Nhà đâu? Nhà vốn ở đã chật, bây giờ còn rước thêm hai miệng ăn bám về, không phải chị ấy tìm được một người có tiền rồi à, sao còn khổ sở đến mức phải chen chúc cùng chúng ta ở một nơi chật chội như vậy. Thêm hai miệng ăn cũng không gánh nổi, cả nhà sắp phải nhịn đói qua ngày rồi!”
Cậu cũng phiền muộn vò đầu bứt tóc: "Anh có thể làm gì được, nhà này là nhà của mẹ, anh có thể đuổi con gái của bà ấy ra ngoài chắc?”
Đào Toàn Chân bịt miệng cô lại, âm thầm dẫn cô rời khỏi nhà: "Yêu Yêu, cố chịu đựng, mẹ sắp tìm được chỗ ở rồi.”
Cứ như vậy, đã ba năm trôi qua. Ba năm sau, Đào Toàn Chân cho bà ngoại cô một trăm vạn để bà tự sắp xếp, tuyên bố từ đó không còn bất cứ quan hệ gì với nhà họ Đào.
Nhưng Đào Yêu Yêu vẫn luôn giữ liên lạc với Đào Viên Viên. Sau này Đào Viên Viên vào thành phố học, hai người gặp nhau càng nhiều hơn. Đào Toàn Chân chưa từng hỏi chuyện cô và Đào Viên Viên chơi với nhau, chỉ là vẫn luôn không cho đối phương biết tình trạng hai bên, không can thiệp đến nhau. Chuyện Đào Toàn Chân gả cho Cố Thiên Lập, Đào Viên Viên cũng không biết.
Cô dường như chưa từng thấy một cuộc hôn nhân hạnh phúc là như thế nào. Thời gian trôi nhanh như vậy, chớp mắt chị họ đã được cầu hôn, nhưng cô lớn như vậy rồi, còn chưa từng được nếm qua tư vị của tình yêu, không biết yêu là cảm giác thế nào. Trong lòng cô cũng có nỗi niềm mong chờ và khát vọng khó có thể nói ra, lặng lẽ mơ ước về một giấc mơ không có thật.
Mũi tên trong mơ đó chỉ về phía Cố Văn Chính, gượng gạo, không thực tế.
Cụ thể là bắt đầu từ khi nào, cô cũng không nói rõ được, đợi đến khi cô phát hiện ra, thứ tình cảm đó đã cắm rễ ăn sâu trong tim cô.
Cô không nhịn được mà lôi bức ảnh Cố Văn Chính và Hứa Trân Ni đang kề tai nói chuyện thân mật trong buổi ra mắt Điệp Linh, cô gái xinh đẹp kiều diễm và người đàn ông tuấn lãng. Xung quanh đều là bóng tối, chỉ có hai nhân vật chính phát sáng rực rỡ. Bức ảnh này lúc đó cũng gây ra một làn sóng thảo luận, lúc đó cũng đang thịnh hành cách chụp ảnh mang phong cách nam nữ minh tinh và cách gọi chị gái em trai nhà giàu, nhưng hai người bọn họ là con nhà quyền thế thực sự, nhan sắc cũng không hề thua kém ngôi sao, rất nhanh đã có chuyển biến.
[Đây mới thực sự là chị em nhà quyền thế chứ!]
Bình luận này đứng đầu về lượt thích.
[ Không không không, giống cặp vợ chồng xấu xa nhà giàu hơn! Tóm lại, chính là how pay]
Bình luận này đứng đầu về lượt thích ở phần trả lời, số lượt thích còn nhiều hơn cả bình luận chị em nhà quyền thế kia.
Trong bức ảnh đó, thấp thoáng có thể nhìn thấy góc nghiêng mặt cô, trong thế giới của Cố Văn Chính và Hứa Trân Ni, cô cũng chỉ được coi là phông nền mà thôi.
Tình huống hiện tại, chẳng phải là như vậy sao.
Đào Toàn Chân mặc váy ngủ tơ lụa, bưng một cốc nước đi đến, thuận thế ngồi xuống cạnh Đào Yêu Yêu.
Đào Yêu Yêu phát hiện có người đến, lập tức có tật giật mình tắt màn hình điện thoại đi, nhưng động tác hơi lộ liễu. Ngẩng đầu nhìn thấy là Đào Toàn Chân, cô nũng nịu nói: “Mẹ, sao mẹ đột nhiên ra ngoài này vậy?”
“Mẹ ra xem con thế nào, sao vẫn