Đào Yêu Yêu giống như đột nhiên hoàn hồn, theo bản năng dùng sức đẩy tay của Cố Văn Chính ra, nhưng anh lại càng ôm chặt hơn, thậm chí còn ung dung thong thả nói: "Hoảng gì chứ?”
Tiếng bước chân phía sau vang lên, có lẽ là Đào Toàn Chân đi tới rồi. Cố Văn Chính lúc này mới buông Đào Yêu Yêu ra, còn xấu xa kéo dây buộc tóc của cô xuống, búi tóc lập tức rơi xuống như thác nước.
Đào Yêu Yêu lúng túng quay người, tim đập thình thịch. Nhìn Đào Toàn Chân đang bước đến với vẻ mặt nghiêm khắc, tay chân cô cũng không biết nên làm gì, chỉ ấp úng nói “Mẹ…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đào Toàn Chân lại hỏi lại một lần nữa: "Hai đứa đang làm gì vậy?”
“Con… con…” Đào Yêu Yêu nghĩ lý do thoái thác, nhưng lại không biết nên nói thế nào.
Cố Văn Chính khẽ nâng mí mắt, vẫn bình tĩnh không hề sợ hãi như cũ: "Không có gì, cô ấy giúp tôi nấu đồ ăn khuya, tóc rũ xuống không tiện, tôi giúp cô ấy buộc tóc lên mà thôi. Có điều, bây giờ tôi cũng không muốn ăn nữa, cô không cần tốn công làm nữa.” Câu cuối cùng là nói với Đào Yêu Yêu.
Đào Toàn Chân nhìn chiếc dây buộc tóc ở trong tay Cố Văn Chính, ung dung nói: “Quan hệ giữa hai đứa tốt như vậy từ khi nào chứ?”
Cố Văn Chính: “Sao vậy? Đây không phải là việc bà vẫn luôn muốn thấy sao? Quan hệ tốt như vậy, bà không phải nên vui mừng hay sao?”
Đào Toàn Chân mím môi không nói.
Anh thấy cô không nói gì, lại nói: “Tôi đi trước, hai người có chuyện gì cứ từ từ nói.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đào Toàn Chân tránh sang một bên, nhường đường cho Cố Văn Chính bước qua, mắt nhìn chằm chằm vào Đào Yêu Yêu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc nãy bà và Cố Thiên Lập đã đi nghỉ rồi, nhưng vẫn không yên tâm về Đào Yêu Yêu. Đứa bé này tắm xong thường nằm trên sô pha rất lâu, thường mơ hồ ngủ thiếp đi. Bà muốn ra ngoài xem xem, nhân tiện lấy một ít nước ép hoa quả trong tủ lạnh, không ngờ không nhìn thấy ai trên ghế, lại nhìn thấy người đang ở trong phòng bếp.
Lúc đầu nhìn thấy một người đàn ông đứng trong bếp, Đào Toàn Chân kinh ngạc, rất nhanh bà đã nhận ra là Cố Văn Chính, nhưng động tác của anh rõ ràng là đang ôm một người, đầu nghiêng về một bên. Anh cúi đầu ghé vào cần cổ của cô gái, bà vốn tưởng rằng Cố Văn Chính dẫn phụ nữ về nhà, nhưng bóng lưng đó lại quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn.
Là con gái bà Đào Yêu Yêu.
Nhất thời, bà vừa ngạc nhiên vừa tức giận.
Cố Văn Chính vừa đi khỏi, để lại Đào Yêu Yêu đừng một mình ở chỗ cũ. Trên bệ bếp là hành tỏi đã thái xong, dao kéo đặt lộn xộn ở bên cạnh, trên ngón tay của cô thậm chí vẫn còn dính vài sợi gừng.
“Con nói thật cho mẹ biết, hai đứa như vậy là thế nào?” Đào Toàn Chân nhìn chằm chằm vào mắt Đào Yêu Yêu.
Đào Yêu Yêu đón nhận cặp mắt dường như nhìn thấu được tất cả đó, cuối cùng dời ánh mắt, khẽ nói: “Mẹ, lúc nãy con nằm ở sô pha, đúng lúc gặp anh ấy về nhà, anh ấy nói là muốn ăn khuya, hỏi con dì Lâm đâu. Con nghĩ dì Lâm đã ngủ rồi, không đi làm phiền dì ấy nữa, nên đã tự giúp anh ấy nấu một bát mì, anh ấy cũng đồng ý. Tóc con để xõa xuống bất tiện, con bảo anh ấy cầm hộ dây buộc tóc trên bàn trà vào, chỉ như vậy mà thôi.”
Lông mày Đào Toàn Chân cau lại, lời nói dối đầy lỗ hổng như thế, bà không tin. Con gái bà đang nói dối bà, chuyện này trước giờ chưa từng có.
“Yêu Yêu, bất luận là có chuyện gì, con cũng có thể nói với mẹ. Con biết đó, chúng ta từ trước đến giờ chưa từng giấu giếm nhau chuyện gì.” Ngữ điệu của bà chậm lại, hi vọng con gái có thể nói ra sự thật với bà.
Đào Yêu Yêu cắn môi dưới, hồi lâu sau, khẽ lắc đầu: "Mẹ, con không lừa mẹ.”
Đào Toàn Chân đưa tay lên, xoa đầu Đào Yêu Yêu, bỗng nhiên cười: "Con gái mẹ đã lớn rồi, cũng có những chuyện phải giấu mẹ, không sao hết, sau này lúc nào con muốn nói với mẹ thì nói sau vậy.”
“Mẹ…” Trong lòng Đào Yêu Yêu vô cùng xúc động.
“Toàn Chân, sao lâu vậy vẫn chưa về phòng?”
Là giọng nói của Cố Thiên Lập, hóa ra là đợi quá lâu, không nhìn được mà đi ra ngoài tìm Đào Toàn Chân.
Nhìn thấy hai mẹ con đang ở trong bếp, ông nghi ngờ nói: “Sao lại ở cả trong bếp vậy? Có phải ai đói rồi không? Anh đi gọi dì Lâm qua làm đồ ăn khuya cho hai người.”
Đào Yêu Yêu lập tức nói: “Bác Cố, không cần đâu, là cháu muốn tự mình làm đồ ăn khuya, có điều bây giờ đột nhiên lại không muốn ăn nữa.”
“Được rồi, đừng ở mãi trong bếp nữa, Thiên Lập, chúng ta về phòng thôi, vừa nãy em muốn qua đây nói chuyện với Yêu Yêu vài câu thôi.” Đào Toàn Chân đi đến đỡ Cố Thiên Lập, kéo ông về phòng.
Cố Thiên Lập cười gật đầu, lại nhìn về phía Đào Yêu Yêu nói: “Yêu Yêu, đi nghỉ sớm đi nhé, ngủ ngon.”
Đào Yêu Yêu cũng cười: "Vâng, cháu biết rồi, bác Cố ngủ ngon, mẹ ngủ ngon.”
Đợi sau khi hai người đi khỏi, cô cất dọn dao thớt, bỏ đồ ăn đã thái sẵn vào một cái bát nhỏ, bọc màng bọc thực phẩm cẩn thận, cất vào trong tủ lạnh, sau đó rửa tay rồi mới đi ra ngoài.
Lần này, cô không ở lại phòng khách nữa, đi thẳng lên tầng hai, về phòng mình.
Về đến phòng, cô đóng cửa lại, toàn thân mới giống như mất hết sức lực, trượt xuống. Cô ngồi dưới đất, hai tay ôm lấy mặt.
Lần đầu tiên từ khi sinh ra, cô nói dối mẹ, đây quả thực là một chuyện khó có thể nói ra.
Tại sao Cố Văn Chính tại sao lại đột nhiên ôm cô từ phía sau chứ? Vừa nãy, anh rõ ràng đang gặm cổ cô, hành vi mập mờ vừa thân mật vừa tình tứ lại ẩn chứa dục vọng như vậy, đây là hành động của những cặp tình nhân mới đúng.
Không giống như nụ hôn bất ngờ trên sô pha kia, đây là hành động xảy ra trong lúc tỉnh táo dưới ánh đèn sáng. Nếu như nói bóng tối mang đến cho người ta sự dũng cảm và kích kích động thì chuyện hôm nay