Cố Văn Chính mắt điếc tai ngơ, anh có thể bằng lòng đến ăn bữa cơm này là đã nể mặt lắm rồi.
Mắt thấy Cố Thiên Lập lại sắp nổi cơn tam bành, Đào Toàn Chân vội vã kéo ông lại: "Không sao hết, không sao hết, Chính Nhi chịu tới là được rồi, là người một nhà cả, không cần so đo nhiều như vậy."
Cố Văn Chính nghe vậy thì xùy một tiếng. Người một nhà? Đây là cái loại người một nhà gì chứ?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Người một nhà thì miễn đi, đừng tưởng hôm nay tôi đồng ý qua đây ăn cơm chung là có ý gì khác. Dù tôi có ý kiến gì đi nữa, các người cũng kết hôn rồi sống chung với nhau thôi, cần gì phải vờ vĩnh thêm."
"Thằng nhóc, con nói cái gì vậy!" Cố Thiên Lập tức giận đến mức trợn tròn mắt.
Mắt thấy ông lại sắp phát cáu, Đào Toàn Chân vội vã nói sang chuyện khác: "Hai đứa xem xem còn muốn ăn gì nữa không?"
Bầu không khí xấu hổ không gì sánh được, ăn một bữa này cũng không biết có mùi vị gì.
Đào Yêu Yêu nghĩ có khi anh sẽ ăn được nửa chừng rồi bỏ đi, không ngờ anh vẫn ăn một mạch đến cuối.
Mà càng khiến cô không ngờ hơn, là khi ăn xong, bác Cố vẫn bảo Cố Văn Chính đưa cô về chưa, mà anh vẫn đồng ý.
Cô nghĩ tới thôi cũng đã thấy dày vò, cô thà là tự bắt xe về còn hơn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đào Yêu Yêu nhắm mắt bảo: "Bác Cố, hay là khỏi phiền đến Cố... anh cả ạ! Để con tự bắt xe về được rồi."
Cố Thiên Lập cũng không ngờ con trai lại đồng ý dễ dàng vậy, mà cũng sao có thể để Đào Yêu Yêu tự đi: "Yêu Yêu à, bây giờ đã trễ vậy rồi, con về một mình không an toàn, cứ để cho Tiểu Chính đưa con đi đi, hai anh em các con cũng bồi dưỡng tình cảm một chút."
Nghe ông nói vậy, Cố Văn Chính lại cười khẩy.
Đào Yêu Yêu không ngừng kêu khổ, còn bồi dưỡng tình cảm gì nữa, có thể không sinh thù cũng phải cảm ơn trời đất rồi!
Cô thật sự không cách nào từ chối yêu cầu đặc biệt của bác Cố, chỉ đành đồng ý.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đến khi bác Cố và mẹ lái xe đi trước, chỉ còn lại hai người họ, Đào Yêu Yêu nhìn Cố Văn Chính đứng ở phía trước.
Vóc dáng cao lớn, dưới ngọn đèn chiếu lập lòe bên ngoài nhìn như tượng tạc, lúc giơ tay nhấc chân đều tản ra sức hấp dẫn chí mạng, biết rõ là độc dược, vẫn không nhịn được mà đến gần.
"Cậu Cố, để tôi đón xe về là được rồi, không phiền đến anh đâu."
Cố Văn Chính nghe vậy, xoay người đi. Đào Yêu Yêu không nhìn rõ biểu cảm của anh, chỉ nghe được anh nói: "Nếu tôi đã đồng ý với Cố Thiên Lập đưa cô về trường thì sẽ làm được, nhỡ trên đường đi cô xảy ra chuyện gì, tôi sợ sẽ rất khó giải thích. Lẽ nào cô muốn chuyện lại đổ lên người tôi nữa?"
Đào Yêu Yêu bĩu môi: "Tôi không hề nghĩ vậy."
"Nếu không thì lên xe đi!"
Đào Yêu Yêu mở cửa xe, chuẩn bị ngồi vào phía sau, không ngờ Cố Văn Chính lại đột nhiên mở miệng: "Ngồi ở ghế phụ lái đi, tôi cũng không phải tài xế của cô."
Haizz, sao lúc đến không nói vậy đi, cái người này thật là... Không còn cách nào khác, cô đành dời lên phía trước.
Không phải là anh chán ghét cô à? Ngồi ở vị trí phụ lái là sẽ ở gần nhau hơn, mà cô cũng thấy khó hít thở hơn.
Trong một bầu không khí đầy yên lặng, xe lái ra ngoài.
Đào Yêu Yêu nghĩ đến chuyện đã xảy ra trên bàn ăn, không dám giương mắt nhìn Cố Văn Chính, nhưng lại đánh bạo cúi đầu nói với anh: "Cậu Cố, anh có thể đừng nói chuyện với mẹ tôi như vậy không? Anh không thích bà thì cứ dứt khoát không gặp bà luôn là được, chứ đừng đi gặp rồi không khách sáo với bà như vậy..."
Cố Văn Chính đột nhiên đạp phanh, dừng xe ở ven đường.
"Cần đến cô dạy tôi phải làm gì sao? Tôi nghĩ tôi đối đãi với mẹ con các cô đã đủ khách sáo rồi."
Vừa nói, đầu anh vừa nhoài qua, một tay gác lên cửa sổ xe, giam chặt cô lại ở ghế phụ.
Lại nữa, cái loại cảm giác này, cảm giác trái tim như sắp nhảy ra khỏi cổ, hô hấp khó khăn.
Cố Văn Chính cúi đầu, hai khuôn mặt sát lại gần nhau như thế.
Anh nhìn thấy trong đôi mắt của Đào Yêu Yêu toàn là sợ hãi. Lạ thật, anh luôn không nhịn được mà quan sát biểu cảm của cô ở khoảng cách gần.
"Nếu như tôi không khách sáo với bà ta, bây giờ cô cũng sẽ không ngồi ở đây và nói chuyện với tôi như thế này đâu."
Anh nói lời tàn nhẫn, nhìn dáng vẻ sợ hãi của cô mà trong lòng toát lên một sự vui sướng kỳ lạ.
Cố Văn Chính nhìn cô một lát, cuối cùng ngồi thẳng dậy.
Anh cho xe chạy lần nữa, lướt như gió về phía đại học B.
Hai người im lặng không nói, Đào Yêu Yêu chỉ cảm thấy về sau nên hạn chế gặp người này mới được, vì mỗi lần thấy anh, trái tim nhỏ này lại như ngồi cáp treo.
Đại học B vào buổi tối yên tĩnh hơn ban ngày. Ngọn đèn chiếu lung linh, trời điểm xuyết đầy sao, khuôn viên trường tối nay đẹp đẽ lạ thường.
Lần này Cố Văn Chính không lái xe vào khuôn viên mà dừng ở ngoài trường.
Vốn Đào Yêu Yêu cho là anh sẽ đi ngay lúc mình xuống xe, không ngờ sau khi đỗ xe xong, anh còn đi cùng cô vào bên trong.
Đây là có ý muốn tiễn cô đến cửa ký túc xá luôn à? Cô không dám hỏi, anh cũng không nói, yên lặng đi theo phía sau cô.
Con đường bình thường đi từ nơi này đến ký túc xá đang được thi công, họ chỉ có thể đi từ phía dốc Tình Yêu.
Con dốc Tình Yêu, tên như ý nghĩa, nơi đây là chốn gặp mặt của rất nhiều cặp tình nhân, ai ai cũng ngầm hiểu, không đến quấy rầy bọn họ.
Nhưng mà bây giờ đã hết cách, Đào Yêu Yêu chỉ cầu nguyện tuyệt đối đừng gặp đôi tình nhân nào đang làm mấy chuyện thẹn thùng, nếu không... thật sự là xấu hổ không gì sánh được.
Nhưng mà xui xẻo thay, sợ gì gặp đó, vừa tiến vào một con đường nhỏ hơi tối, Đào Yêu Yêu đã nghe thấy âm thanh không thể tả.
Cố Văn Chính theo phía sau, phía trước là đôi nam nữ ôm nhau tình tứ hệt chuyện mình làm không ai thấy được, mặt cô bắt đầu nóng lên.
"Đứng đó làm gì? Sao không đi nữa?"
Tất nhiên Cố Văn Chính cũng nghe thấy cái âm thanh khiến người ta lúng túng kia, nhưng anh lại không hề ngượng ngùng. Cảnh tượng gì mà anh chưa từng thấy chứ!
Anh vừa hỏi như vậy, ma xui quỷ khiến thế nào, Đào Yêu Yêu trực tiếp kéo tay anh, cắm đầu chạy về phía trước, chạy qua đoạn đường đó.
Mãi đến khi họ chạy đến dưới ánh đèn, cách xa dốc Tình Yêu rồi, cô mới thở hồng hộc mà dừng lại.
Sau đó cô đột nhiên phát hiện ra mình lại đang nắm tay người kia, cô lập tức hóa đá.
Cô không có ý muốn buông ra, Cố Văn Chính cũng không có ý giật về.
Một lát sau, Cố Văn Chính mới lạnh lùng hỏi: "Nắm đủ chưa?"
Đào Yêu Yêu mới như trong mộng mới tỉnh.
"Xin lỗi, xin