Chương 11: Bỏ đi thôi
Ánh nắng tuy ấm áp nhưng thời tiết vẫn cứ ngày càng lạnh hơn, Thu Diệp nằm ổ cả ngày ở nhà, đóng cửa không ra ngoài. Nàng đúng là kẻ mạng lớn, dạo một vòng ở quỷ môn quan rồi quay về, chỉ là thân thể yếu đi, phải điều dưỡng tử tế một thời gian mới khá lên được. Trưa nay thời tiết rất tốt, cũng không có gió, vốn định ra ngoài phơi y phục cho khô, ai ngờ mới ra khỏi cửa phòng liền thấy Hàn Lương cùng Đại Hoàng đứng trong sân, vừa thâm tình vừa chân thành mà nhìn nàng, mắt cũng không thèm chớp.
“Ta nói này vị huynh đài, huynh năm lần bảy lượt trèo tường vào nhà nữ tử như vậy, cực kỳ không hợp lễ nghĩa.” Thu Diệp đỡ trán thở dài.
“Ta vì nàng mà thanh danh hủy hết rồi, rốt cuộc khi nào nàng mới cưới ta?” Hàn Lương mỗi lần tới đều hỏi như vậy, con chó đứng cạnh vẫy đuôi, giúp chủ nhân tạo khí thế, tích cực lấy lòng.
Lại nữa! Thu Diệp bất đắc dĩ, nhìn bầu trời xanh thẳm, thầm nghĩ trời hôm nay lại không phơi được đồ rồi, vừa muốn xoay người về phòng, Hàn Lương vèo cái chạy tới cửa, tốc độ rất nhanh.
Thu Diệp xoay người, trở lại trong sân, Hàn Lương liền chạy tới chặn trước mặt nàng, nàng tránh trái tránh phải mà không thoát nổi, hai người đứng rất gần, gần đến mức Thu Diệp có thể loáng thoáng nghe được tiếng tim đập của Hàn Lương, cũng có thể ngửi được hương vị mặt trời trên người chàng. Thu Diệp âm thầm cảm khái: Sớm biết như thế, hà tất lúc trước phải khổ vậy?
“Tránh ra, huynh chắn đường ta rồi.” Ánh mặt trời hơi chói mắt, Thu Diệp nhắm mắt cảm nhận sự ấm áp.
“Thu Diệp tỷ tỷ, vị tỷ tỷ này, tỷ tỷ tốt, ta sai rồi, ta sai rồi được không?”
“Ta, nói, gọi, ta, là, dì, nhỏ!” Thu Diệp chỉ hận không thể ra tay dạy dỗ tên hỗn trướng không hiểu lễ nghĩa này.
“Tỷ tỷ ①, ta cũng đã nói rồi, hiện giờ ta và Lý thị đã không còn liên quan gì nữa!” Hàn Lương bất đắc dĩ cường điệu thêm một lần, đôi mắt ủy khuất kia nhìn mà làm người thương tiếc.
“Ha! Không cần mặt mũi đúng không? Tiếng tỷ tỷ kia không phải huynh gọi à? Hơn nữa, ta… tuy ta nhìn hơi già một chút nhưng vẫn nhỏ hơn huynh một tuổi đó!” Thu Diệp hận đến nghiến răng.
“Aiz, ta không phải ý này, vậy… muội muội, muội muội tốt, tha thứ cho ta đi. Cưới ta đi. Ta…” Hàn Lương đáng thương nói, vẻ mặt phúc hậu vô hại.
“Câm miệng! Ta…! Ta không cưới huynh được!” Thu Diệp ngắt lời Hàn Lương nói.
“Vì sao?”
“Huynh không biết à, giờ ta đã quá tuổi rồi, hôn sự đều có quan môi an bài, làm sao đến lượt ta nhọc lòng? Còn nữa, ta vẫn chưa hủy thanh danh huynh, ta thừa nhận lúc ấy ta không nhịn được mà ôm huynh một chút, nhưng cũng vì thế mà bị phạt nặng, vốn không ảnh hưởng tới trong sạch của huynh, hà tất chuyện bé xé ra to.” Thu Diệp xoay người nói.
“Nàng!” Hàn Lương vẻ mặt nôn nóng, trong lòng chàng đã hối hận lắm rồi, “Nàng rõ ràng là thích ta, nói muốn cưới ta, bây giờ lại như vậy, đều nói nữ tử bạc tình, quả nhiên là thế.”
“Ta bạc tình hay không thì liên quan gì tới huynh? Không phải huynh muốn rời khỏi thôn Cố Hà sao? Vậy nhanh lên, vào đông rồi đường sẽ không dễ đi đâu!” Thu Diệp nhàn nhạt nói.
“Giờ ta có thể đi đâu được chứ?” Ánh mắt Hàn Lương nhìn Thu Diệp có chút u oán. Chàng vì giúp Thu Diệp mua thuốc, tới miếng ngọc bội bên người cũng đem đi cầm rồi, chỉ có Thu Diệp là không thấy cảm kích. “Ta làm gì còn lộ phí lên đường, lại không còn là người nhà Tố Mai, tiền lúc trước kiếm được đều để chữa bệnh cho Tố Mai, nhà và ruộng giao lại cho mẫu tộc, hơn nửa ngọn núi cũng thuộc tài sản của Lý thị, không cho ta vào núi săn thú, bây giờ ta không nhà để về, làm gì còn đường sống?”
Thu Diệp nhất thời ngây ngẩn cả người, nàng không nghĩ tới tình huống này. Ngày ấy vừa ra khỏi từ đường không lâu nàng liền ngất đi, mấy ngày sau mới tỉnh, nàng quyết tâm gói gọn tâm tư lại, không muốn phụ sinh mệnh mà ông trời cho nàng, cũng không muốn dây dưa với Hàn Lương nữa, tuy rằng nàng vẫn chưa buông được chàng, nhưng giờ tuổi cũng sắp quá rồi, nàng không muốn suy nghĩ nhiều làm gì.
Thu Diệp ho khan không ngừng, Hàn Lương vội vuốt lưng cho nàng, đợi hít thở ổn rồi, thần sắc Thu Diệp ngưng trọng.
“Hàn Lương, bỏ đi thôi.” Nàng nói, giữa mày mang theo ưu thương nhàn nhạt.
***
Bởi vì Hàn Lương phá đám nên ý định phơi nắng liền thất bại, tới buổi chiều, mây buông xuống, bên ngoài gió nổi to, thét lên ào ào, Thu Diệp không ra ngoài nữa, giường được sưởi rất ấm, nàng nằm trong ổ chăn, nhìn chằm chằm chiếc khăn trong tay ngẩn người, trên đó là vết máu mà sau khi nàng ho để lại.
Xuân Hoa bưng cơm đến trong phòng nàng, nàng vội cất khăn đi.
“Tỷ tỷ, hôm nay làm món gì ngon vậy?”
“Có cái gì ngon chứ! Thật là khổ cả người, vết thương cũ của muội chưa lành nay lại thêm vết thương mới, không biết đến khi nào mới có thể khỏi hẳn.” Xuân Hoa lo lắng nói.
“Nhanh thôi mà, tỷ đừng lo.” Thu Diệp nói.
“Aiz, mau ăn đi, đừng để nguội.” Xuân Hoa bưng bát cơm và đôi đũa đưa cho nàng, nói: “Hàn Lương hôm nay lại tới nữa, muội rốt cuộc là nghĩ như thế nào vậy, ban đầu sống chết đòi lấy hắn, giờ người ta ngày ngày bám lấy muội, muội lại không vui.”
Thu Diệp chỉ lo ăn cơm, không nói gì.
“Muội cứ ra vẻ đi. Ta thấy Hàn Lương là thật lòng với muội, ngày đó muội xảy ra chuyện, hắn liền tìm trưởng lão trong tộc nói rõ phải gả cho muội, mấy