Chương 12: Liễu tàn mai lại nở
Qua mấy ngày bỗng có quan mai mối tìm tới cửa, làm Thu Diệp và Xuân Hoa giật mình không nhỏ, vậy mà lại là đôi phu thê đợt trước Xuân Hoa tìm tới, lão phụ nhân còn mặc một bộ quan phục màu xanh nhạt, ánh mắt kiêu ngạo, bày ra bộ dáng “đừng tưởng quan mai mối thì không phải quan”, Thu Diệp chột dạ, thầm nghĩ vậy cũng tốt, có chọn được ai không cũng chưa biết được.
Vừa vào cửa, lão phụ nhân liền bắt đầu ồn ào: “Không dối gạt gì hai người, chúng ta ngày thường mai mối khắp làng trên xóm dưới, gặp qua đủ loại người, đảm nhận chức vị quan môi, công tư phân minh. Vừa rồi ở trên đường có gặp tộc trưởng của mấy người, nói tiểu nương tử đây không dễ dàng gì, phải tận tình giúp đỡ tiểu nương tử tìm được người tốt. Tuy đậu hủ nương tử có yêu cầu riêng, nhưng điều này thật sự không dễ, ở cái nơi này ấy à, chọn đâu ra người như ý, nương tử cứ tạm chấp nhận đi.” Nói xong, nhàn nhạt liếc Thu Diệp một cái.
Xuân Hoa nghe vậy, miệng cười tươi vội lên tiếp đón: “Ha ha, đại nhân đi đường mệt nhọc, uống chén trà giải nhiệt đã.” Vừa làm vừa không quên nhìn qua muội muội: Muội cứ thử đi, Hàn Lương kia ngày nào cũng nói chờ muội, đã vậy thì dù hôm qua muội thành thân hắn cũng sẽ không để ý!
Thu Diệp ngượng ngùng: “Đại nhân bớt giận, lần trước cũng là nói giỡn thôi, vốn do ta không muốn thành thân. Hôm nay vẫn vậy thôi, bệnh của ta lâu mà không khỏi, chỉ mong đại nhân thư thả cho ta một đường. Không vì cái gì cả, với thân thể ta hiện giờ, không biết có thể sống đến bao giờ, nếu ngoảnh mặt cái đã chết thì chẳng phải trì hoãn người khác sao?”
Thu Diệp chân thành nói, làm trong lòng quan mai mối đại nhân mềm nhũn: “Đứa nhỏ này, tâm tính hóa ra lại tốt như vậy, nhưng đây là quốc pháp, bây giờ không phải do ngươi quyết định nữa, coi như ai xui xẻo thì gặp ngươi đi!”
Thu Diệp:…
***
Mùa đông ở thôn Cố Hà so với ba mùa còn lại yên tĩnh hơn rất nhiều. Người trong thôn không đi làm nhiều, quan phủ không gọi lao dịch, thôn dân cũng không ra ngoài mấy, vui vẻ hưởng thụ những ngày tháng ấm áp bên phu quân, con cái, hoặc là túm năm tụm ba ở đầu đường buôn chuyện. Sau trận tuyết đầu tiên, trong thôn náo nhiệt hẳn lên, bây giờ đang là mùa nông nhàn, nhà ai có hôn sự đều nhanh chóng thu xếp.
Như lão quả phu Vương thị ở cuối thôn, chớp mắt đã đem Đông Sinh gả cho đại tài chủ Liễu tam nương ở cửa Nam huyện thành, trước đó một chút tiếng gió cũng không lộ ra. Liễu tam nương kia là một phú hộ có tiếng, ở trong huyện còn có mấy cửa hàng, tài sản trong nhà càng không cần phải nói, bản thân Liễu tam nương cũng là mỹ nhân nổi tiếng xa gần, mọi người đều nói nhất định là nhờ Vương thị thủ tiết ngày ngày tích đức thắp hương nên nhi tử mới có được Thê chủ tốt như vậy, riêng sính lễ Liễu gia đem tới đã đủ cho muội muội của Đông Sinh lấy được mấy viện lang phu rồi.
Khi vào đông ở thôn Cố Hà còn truyền ra một chuyện, tất nhiên là về mấy thứ hỗn loạn của Thu Diệp. Lúc đầu là vì Hàn Lương, Thu Diệp thiếu chút nữa bị đánh cho mất mạng, náo loạn một trận ở từ đường vậy rồi, người trong tộc cũng không biết nên trừng trị nàng thế nào nữa, ngay lúc khắp thôn cho rằng nàng và Hàn Lương lưỡng tình tương duyệt, từ đây danh chính ngôn thuận ở bên nhau, nào ngờ quan mai mối lại nhảy ra, chặn đứng việc này, nhưng tới ngày đón dâu mọi người mới phát hiện lang phu quan mai mối chọn cho Thu Diệp vậy mà vẫn là Hàn Lương!
…Sao có thể hỗn loạn thế chứ!
Vì thế mọi người đành trơ mắt nhìn cảnh chiêng trống rộn ràng, Thu Diệp mặc hỷ phục, dắt con lừa được buộc hoa đỏ đi rước phu; trơ mắt nhìn Thu Diệp đưa Hàn Lương về nhà, theo sau chàng là con chó hồi môn Đại Hoàng cũng được buộc hoa đỏ; trơ mắt mà nhìn hai người tế bái thiên địa, ba quỳ chín lạy trong từ đường, phu thê giao bái; trơ mắt nhìn hỉ đồng chạy trên đường, ngũ cốc rải trong viện; trơ mắt nhìn tỷ muội Thu Diệp tiếp đón khách khứa vào uống rượu. Mọi người hai mặt nhìn nhau, Trương bổ đầu trên huyện nha và Triệu tiên sinh vừa về thôn cũng đã bị tộc trưởng lôi tới uống rượu hỷ của Hàn Lương…
Trong viện người người tấp nập, mọi người thôi bôi hoán trản*, vô cùng náo nhiệt, Đồng Chùy, Thiết Đản hai tiểu tử mặc áo mới nước mũi ròng ròng, từ sớm đã dẫn theo đám tiểu tử trong thôn đi nháo tân lang, Thu Diệp nhiệt tình tiếp đón thôn dân, Xuân Hoa liền nói thẳng tân nương bệnh nặng chưa lành, thay Thu Diệp đỡ rượu, uống tới hồng cả mặt, đi đường xiên xiên vẹo vẹo, nói năng lộn xộn, ôm Triệu tiên sinh khóc lớn:
*: Thôi bôi hoán trản: một thành ngữ của Trung Quốc, ý chỉ đẩy ly rồi hoán đổi ly để chúc mừng, sau dùng để chỉ mối quan hệ tốt. Thành ngữ này dựa vào nguyên tắc đồng nghĩa của Trung Quốc, chữ thứ nhất và thứ 3 đồng nghĩa với nhau, chữ thứ 2 và thứ 4 đồng nghĩa với nhau.
“Muội muội, muội rốt cuộc cũng thành thân rồi… Ô ô ô… Cha nương dưới suối vàng có biết… cũng yên lòng… Ô ô…” Thu Diệp cố gắng đem Xuân Hoa từ trên người Triệu tiên sinh kéo ra, ai ngờ nàng ấy cứ bám chặt không bỏ: “Muội muội… việc nối dõi tông đường nhà ta đành nhờ vào muội… Ô ô… Tỷ tỷ ta cả đời này lại không chỗ trông cậy rồi… Ô ô… Ô ô…”
Thu Diệp bị Xuân Hoa làm cho dở khóc dở cười, vốn là trước đó mấy ngày Xuân Hoa đã sinh đứa thứ ba, đặt tên “A chiêu”, lúc này Lưu thị đang trông chừng. Xuân Hoa trong lòng cảm thấy mất mát, ở nơi nữ tử vi tôn, không có con gái thật rất mất thể diện, làm nàng cảm thấy bị thiệt thòi, vậy nên quan hệ với Lưu thị cũng ngày càng giương cung bạt kiếm, may có Thu Diệp thành thân, an ủi tâm hồn Xuân Hoa, tối nay say rượu là muốn phát tiết một chút.
***
Tiệc tàn người tan, trăng treo trên trời. Khi Thu Diệp lết tấm thân mệt mỏi trở về phòng, Hàn Lương sớm đã đi lên đón, người nhà quê đón dâu không có chú ý nhiều như ở nhà quyền