Chương 18: Ta không muốn chàng gả cho người khác
Miếng ngọc màu mỡ dê oánh nhuận đặt trên bàn, phẩm giá cũng phải dạng tốt nhất, Thu Diệp cầm lên nhìn, cảm giác nhẵn mịn tinh tế, đóa hoa sẽ khắc trên ngọc bội trông sinh động như thật.
“Đây không phải… ngọc bội của Thôi đại nhân sao?” Thu Diệp khó hiểu, ở trong ấn tượng của nàng, từ trước đến nay, khối ngọc bội này của Thôi đại nhân là vật không rời thân, có thể so ngang với bảo bối.
“Đây là của Hàn Lương,” Cố Huyên từ từ kể chuyện, “Nếu không phải đệ ấy chạy lên trên huyện, Thôi đại nhân sẽ không tra được đến đệ ấy, tỷ đệ chúng ta cũng không biết khi nào mới có thể đoàn tụ… Nói tới chuyện xưa thì miếng ngọc bội này chính là Thôi đại nhân đưa cho đệ ấy mười mấy năm trước, Cố gia ta trước kia bị đại án cứu tế liên lụy, rơi vào cảnh mãn môn sao trảm, chỉ có ta và đệ đệ Hàn Lương chạy thoát, khi đó ta đã suy đoán, ta có thể thoát ra nhất định do có người âm thầm trợ giúp, bây giờ oan sâu được rửa, Thánh Thượng chiếu cố Cố thị, phục chức cho ta, nhậm chức tại phủ đô úy Tần Châu, toàn bộ do Thôi đại nhân mấy năm nay không ngại cực khổ, bôn ba trượng nghĩa.”
Thu Diệp chưa từng thấy qua ngọc bội của Hàn Lương, nhưng cũng biết ngọc bội kia rất quan trọng, nàng từng khuyên Hàn Lương đi chuộc lại ngọc bội chàng, chỉ là miếng ngọc qua tay nhiều người đã không còn tung tích. Trong lòng Thu Diệp như có tảng đá rơi xuống, từ từ chìm sâu, nàng biết khả năng nàng không muốn nghe nhất đang được nói ra từ trong miệng Cố Huyên.
“Ngọc bội của Hàn Lương và Thôi đại nhân hợp lại với nhau chính là một đóa tịnh đế liên,” Cố Huyên than một tiếng, trịnh trọng nói: “Mặc kệ xuất phát từ lý do gì, Thôi đại nhân với Cố gia có đại ân, mà Cố Huyên ta trước nay tri ân tất báo, vì Thôi đại nhân, dù có trả cả tánh mạng ta cũng không tiếc.”
“Nhưng Hàn Lương đã gả cho muội rồi!” Thu Diệp nhíu mày.
“Thì sao, ngươi ở bên cạnh Thôi đại nhân lâu như vậy, hẳn là ngươi biết nàng ấy vì Cố thị mà làm bao nhiêu việc, giờ người đã qua tuổi 30 lại vẫn không thành thân, ngươi cho rằng đó là vì sao. Trên đời này có nữ tử quyền cao chức trọng nào lại đem một nam tử chưa gặp mặt được mấy lần đặt trong lòng chứ? Chỉ bằng phần tâm tư này, Hàn Lương gả cho nàng có gì là không thể!”
Thu Diệp cảm thấy khóe mũi cay cay… Vì sao cứ phải là Thôi đại nhân? Vì sao cứ phải là nàng? Lúc này, nàng nên thấy đáng thương cho Thôi đại nhân, hay là nên thấy đáng thương cho chính nàng?
“Hơn nữa Hàn Lương vốn xuất thân con cháu thế gia, từ nhỏ đã hiểu rõ hôn nhân đại sự của mình là sự thân bất do kỷ, cuối cùng cũng chỉ có thể nghe ta, kể từ ngày đệ ấy rời khỏi thôn Cố Hà kia thì mọi chuyện đã định đệ ấy không trở về được nữa rồi. Lý Thu Diệp, buông tay đi, Hàn Lương không phải của ngươi.” Cố Huyên xoay đầu, không nhìn nàng. Luận thân thế địa vị, nàng kém Thôi Tĩnh, luận ngoại hình, nàng cũng kém Thôi Tĩnh, luận si tâm, trên đời này chỉ sợ không có nữ tử nào có thể so với Thôi Tĩnh.
“Thiết nghĩ hẳn ngươi cũng hy vọng Hàn Lương có thể sống tốt hơn đúng không, lại nói năm đó nếu không có Thôi đại nhân thì ngươi sớm đã chết đói đầu đường rồi, sao có thể sống tới giờ.” Sự tình gấp gáp, Cố Huyên làm việc từ trước đến nay vẫn như sấm rền gió cuốn, chuyện về Lý Thu Diệp nàng sớm đã tra rõ ràng: Người này là thủ hạ bên cạnh Thôi Tĩnh nhiều năm, tuy chưa từng đọc sách nhưng quyết đoán, trọng tình nghĩa, Thôi Tĩnh đối đãi với nàng cũng không tầm thường; nàng đã cứu mạng Thôi Tĩnh hai lần, đủ thấy sự trung nghĩa, nàng bỏ được tiền đồ cẩm tú, đây là tính tình bình đạm không tranh đoạt. Tiếc rằng trời xui đất khiến lại cưới phải người Thôi Tĩnh tâm tâm niệm niệm… Thôi đại nhân có hôn ước từ lâu, tới nay vẫn không muốn bỏ, vậy nên chỉ có thể tìm tới Cố Huyên.
Chưa kể, Cố gia có ngày hôm nay không thể bỏ qua công lao Thôi Tĩnh, Cố thị tuy được mình oan nhưng đã là cảnh cành lá điêu tàn. Nàng có công danh trên người nhưng cũng chỉ có thể chịu cảnh bị cử đi huyện ngoài, ăn bữa hôm lo bữa mai, không còn Cố thị vinh quang ngày xưa nữa. Ngô Vương đổ, tôn thất quý tộc Giang Đông sau lưng Ngô Vương không còn mấy ai, Cố thị không thể lấy lại chỗ đặt chân trong triều đình như trước, quyền thế hiện giờ đã rơi vào tay những kẻ hiểm độc lũng đoạn triều đình, Cố thị nay còn phải luồn lách cầu sinh mới sống nổi.
Chỉ khi leo được lên quan hệ thông gia với Thôi thị Tần Châu thì vinh quang Cố gia mới có thể phục hưng, mới có thể có hi vọng kéo dài qua đời nàng… Đối với Cố Huyên mà nói, đem Hàn Lương gả cho Thôi đại nhân, thật sự là vì báo ân, nhưng cũng không chỉ đơn giản là báo ân… Bước cờ này, không thể không đi! Cho nên dù Lý Thu Diệp có đáp ứng hay không, kết quả vẫn là hòa li.
***
Ngày thu nắng chiếu vào trong viện, nhu hòa ấm áp, chỉ có trái tim Thu Diệp đang dần lạnh lẽo: Nàng phải làm cái gì bây giờ? Tranh với Thôi đại nhân sao, nàng lấy cái gì tranh với nhân gia đây? Là chạy đến trước mặt người, khóc lóc thảm thiết, cầu xin người thành toàn cho phu thê bọn họ, hay là vênh váo tự đắc nói ta cũng từng cứu mạng người, lần này đừng dây dưa nữa, coi như chúng ta huề nhau?
Thôi Tĩnh… Là người Lý Thu Diệp nàng kính trọng nhất cả đời này. Người cho nàng hy vọng sống, cho một nữ tử thôn dã như nàng trải nghiệm nhân sinh lịch duyệt phong phú, tới nay, những năm tháng không thể quay về đó lẳng lặng quanh quẩn ở trong nội tâm nàng, cảnh Thôi Tĩnh nhiệt huyết điền tâm, cố chấp giúp đỡ Cố gia lại hiện lên trước mắt…
Còn nhớ khi mới gặp Thôi Tĩnh, nữ tử y phục xinh đẹp phát bánh cho đám khất cái, vẻ mặt không buồn không vui, khí độ bất phàm. Sau đó, nàng nhớ người đã chạy đến phòng bếp tìm nàng: “Nghe nói đậu hủ hôm nay là ngươi làm? Còn nhỏ tuổi lại có thể vượt qua lão đầu bếp nhà ta.” Sau đó nàng trả lời, nói đương nhiên, đại nhân, chỉ cần nỗ lực, không có gì là tiểu nhân không làm được. Nhờ những lời này mà nàng được Thôi Tĩnh thưởng thức, đề bạt nàng thành nữ sử thân cận, nàng bắt đầu được học chữ, từ đây đi theo người làm tùy tùng, vì người bôn tẩu khắp nơi, đi theo người có khổ có ngọt, một đường gian nan nhưng vẫn có thể giữ tâm trạng gió mặc gió, mưa mặc mưa.
Nàng nhớ Thôi Tĩnh trung quân, nàng nhớ Thôi Tĩnh yêu dân, nàng nhớ người từng vì vụ án quan trên lừa gạt thứ dân mà không ngủ nghỉ, vì trừng trị quan tham mà mất ăn mất ngủ, vì sự an yên của bá tánh mà cố gắng, lăn lộn trên triều đình, bộ quan phục dù mặc bao nhiêu lần vẫn không mất đi phong thái.
Nàng đương nhiên nhớ Thôi Tĩnh từng nói với nàng đời này nhất định phải giúp Cố thị lật lại bản án, chẳng sợ tan xương nát thịt, thì ra… là vì nguyên nhân này sao?
Nàng cũng từng nhìn đến thấy người ngây ngẩn ngồi trên thềm đá, cầm miếng ngọc bội chưa từng rời thân, đưa lên cao hứng ánh trăng. Trời cao trăng sáng, đêm lạnh như nước, nàng nói, Thu Diệp, nhiều năm như vậy rồi, ngươi nói chàng bây giờ trông thế nào, là cao hay gầy, béo hay lùn, ta mãi vẫn chỉ nhớ rõ lúm đồng tiền của chàng, cười rộ lên làm lòng người ấm áp… Chàng ở đâu rồi? Sao ta mãi chẳng tìm được?
Thôi Tĩnh rất ít khi nói việc riêng tư, Thu Diệp tất nhiên sẽ không hỏi đến, không ai biết người thật sự nghĩ điều gì, nhưng thân ảnh cô tịch như ngày ấy lại thường xuyên để nàng nhìn thấy… Bi thương như vậy, tới cả tiếng đàn của Tích Triều cũng không thể an ủi nàng.
Đúng rồi, người từng nhắc tới vị hôn phu mình có hai má lúm đồng tiền, vì vậy nên nàng mới muốn nghe Tích Triều đánh đàn, cũng là bởi không yêu nên mới thả Tích Triều sao?
Nàng từng vì giúp Thôi Tĩnh, suýt nữa mất