Chương 19: Lòng nàng lòng ta
Phù dung nở rộ đêm xuân. Hàn Lương ôm Thê Chủ trong lòng, hôn tới hôn lui trên mặt nàng, khóe miệng cong lên xinh đẹp, “Nàng rõ ràng cũng luyến tiếc ta, sao lại cứ phải trở về, Tần Châu không tốt sao?”
“Sắp tới vụ thu rồi, nếu không về, hoa màu sẽ rụng hết,” Thu Diệp thở dài. Cố phủ này nàng không muốn ở thêm một ngày nào nữa, Cố Huyên bức nàng, Hàn Lương lại ở thế khó xử, Thu Diệp biết chàng không nguyện ý gả cho Thôi Tĩnh, nhưng cũng không muốn tổn thương tỷ tỷ… Có lẽ, chàng vẫn muốn thuyết phục Thu Diệp vì chàng mà ở tại Tần Châu.
Còn có Thôi Tĩnh, có lẽ người lần trước tới nhà nàng chính là người rồi, Thu Diệp không muốn oán trách ai, nàng kính trọng Thôi Tĩnh, cũng tôn trọng Cố Huyên, đổi lại nàng là Hàn Lương, cũng sẽ khó xử như vậy.
“Thê Chủ, ta… lưu luyến nàng.” Hàn Lương nhẹ nhàng vuốt mái tóc Thê Chủ, cúi đầu hôn nàng.
“Vậy theo ta về đi,” Thu Diệp cười rất miễn cưỡng, “Chàng hiểu mà, ta không thích cuộc sống ở Tần Châu, nếu không sẽ không khăng khăng từ kinh đô trở về quê cũ, ta là một người vừa tiếc mạng vừa ích kỷ…”
Hàn Lương vành mắt nóng lên, chàng cúi người vùi đầu trong lòng Thê Chủ, thở dài… hiếu tình khó mà trọn vẹn. Chàng nhớ khi mình còn nhỏ, vô tư vô lự, nghịch ngợm gây sự, trèo cây tìm tổ chim, còn làm trứng chim rơi xuống đất, mẫu thân giận chàng: Con phá phách như vậy, không biết kinh đô này có nữ tử nhà ai mới có thể quản được con nữa!
“Con không thèm gả những người đó! Con phải gả cho một người không dám quản con! Bằng không con sẽ cạo tóc xuất gia làm hòa thượng!” Chàng tức giận, khi ấy, chàng đã mười tuổi, biết những nữ tử đó suốt ngày trái ôm phải ấp, khoa tay múa chân với phu lang, làm những phu lang kia vì bọn họ mà thương tâm, chàng muốn tìm một người giống mẫu thân vậy, chỉ có mình phụ thân, còn luôn yêu thương phụ thân, thật tốt.
Chàng là nhi tử duy nhất trong nhà, mẫu thân rất chiều chàng, chàng không chịu đọc sách tập võ, phụ thân muốn đánh chàng, mẫu thân lại che chở, chàng không quen nhìn nữ tử tam phu tứ hầu, mẫu thân liền vuốt đầu chàng, mỉm cười nói: Hàn Lương yên tâm, nương sẽ tìm cho con một nữ tử tốt, không để con chịu ủy khuất đâu. Mấy ngày trước nương nhìn trúng một tiến sĩ tân khoa, cảm thấy không tồi, chuẩn bị cho con định hôn ước trước, chờ trưởng thành rồi sẽ gả qua, về đó lại tiếp tục làm tiểu bá vương.
Chàng vừa nghe không ai dám quản chàng liền vui tươi hớn hở, giờ nghĩ lại, mẫu thân hẳn là nói Thôi Tĩnh đi. Ngày trong nhà xảy ra chuyện, chàng và lão bộc Hàn tứ thúc cùng tỷ tỷ đi xem gánh xiếc, đến giờ chàng vẫn nhớ lúc ấy náo nhiệt cỡ nào, chiêng trống gõ ầm ầm không dứt, người trong gánh tạp kỹ đột nhiên phun ra ngọn lửa từ miệng của mình, sau lại từ từ nuốt hết thanh trường kiếm vào bụng, người xem vỗ tay reo hò, vô cùng vui vẻ, nhưng đột nhiên ngoài đường trở nên hỗn loạn, truy binh bắt người khắp nơi, tỷ tỷ dắt theo chàng, đưa chàng và Hàn tứ thúc tới nấp ở một con hẻm nhỏ, trước khi đi lại đưa cho chàng miếng ngọc bội, nói chàng giữ cho tốt, sẽ có một ngày bọn họ đoàn tụ!
Sau đó tỷ tỷ ra ngoài, dẫn sự chú ý rời đi, từ đây không còn tung tích. Cố gia sụp đổ, trong một ngày ngắn ngủi chàng mất đi tất cả thân nhân!
Chàng nằm mơ cũng ngóng trông ngày cùng tỷ tỷ đoàn tụ, biển người mênh mông, chàng chỉ có thể nỗ lực tìm kiếm, không để lộ ra nửa phần sơ hở, cũng không từ bỏ khát vọng được đoàn tụ với thân nhân, nhưng không ai nghĩ tới, chàng gặp Thu Diệp…
Mẫu thân từng hy vọng chàng có thể gả cho Thôi Tĩnh, dù lúc ấy chàng không biết gì, tỷ tỷ nói làm người có ân phải báo, dù là mạng thì cũng phải trả. Nhưng dù vậy chàng vẫn không muốn lấy phương thức này để báo đáp.
Chàng phải làm sao đây?
***
Thu Diệp không ngủ được, nàng khoác áo ra khỏi phòng, ánh trăng thanh lãnh chiếu xuống phủ một tầng sương, cảm giác lành lạnh lan tới. Bóng in trên đất, hương đêm lan tỏa, đứng trên thềm đá, nàng phiền muộn không thôi, cứ thế này, vậy phải kéo dài tới khi nào đây.
Hàn Lương yên lặng lại gần, từ phía sau nhẹ nhàng ôm chặt nàng, “Thê Chủ.”
“A Lương, chàng trở về phòng đi, để tỷ tỷ biết chàng lại trộm chạy tới đây nhất định sẽ không vui.” Thu Diệp nhẹ giọng nói.
“Thê Chủ… nàng thật sự không cần ta sao?” Hàn Lương nhíu mày, đầu gác trên cổ Thu Diệp.
“Là chàng không cần ta mới đúng…” Thu Diệp nhàn nhạt cười nói, Hàn Lương dù khó lựa chọn thì trong lòng chàng… ắt đã có đáp án rồi!
“Thê Chủ… không hiểu lòng ta sao?” Giọng Hàn Lương run run.
“Biết chứ, sao ta có thể không biết? A Lương, ta không để bụng đâu, cũng chỉ muốn chàng nói cho rõ rốt cuộc có theo ta hay không?”
Hàn Lương ôm chặt eo nàng, giống như sợ buông lỏng tay sẽ mất đi vậy, “Ta luyến tiếc nàng!”
Thu Diệp bình đạm cười, “Được, vậy chàng treo ta ở thắt lưng ấy…” Nàng ở trong lòng thở dài một hơi, Cố Huyên nói đúng, Hàn Lương căn bản không nên là của nàng, Hàn Lương khó xử, nàng hiểu. Hàn Lương không nói ra quyết định, nàng cũng hiểu, một khi đã như vậy, sao còn không buông bỏ, giờ đã tới lúc rồi…
Nàng xoay người, dùng ngón tay mang theo vết chai mờ mờ vuốt mi tâm Hàn Lương, dùng tất cả dũng khí, thản nhiên nói: “A Lương, chàng không cần khó xử, cũng không cần lo lắng. Bất luận chàng quyết định thế nào, đều là đúng.”
***
Thu Diệp mang theo mất mát đau lòng rời khỏi Tần Châu, không ai thấy nàng vừa xoay người nước mắt đã rơi xuống, không ai chú ý tới nàng cúi đầu rũ mắt như dã hồn cô đơn. Khi nàng rời Cố phủ, nàng đã đem thư hòa li đặt lại trên bàn, sinh mệnh của nàng, từ đây không còn ai tên Hàn Lương nữa.
Thôn Cố Hà vẫn sơn thủy hữu tình như vậy, rừng cây phủ vàng sắc lá, dòng sông xanh uốn lượn vờn quanh, đồng ruộng mênh mông, lúa trổ trĩu bông cong thân xuống mà vẫn nhịn không được đón gió đung đưa… Nhìn đi, lại một mùa bội thu rồi, Thu Diệp trong lòng cảm khái, Hàn Lương rời xa nàng nhưng cuộc sống không vứt bỏ nàng, cố hương vẫn đang chào đón nàng.
Nàng khoác túi, trở lại trong thôn, vẫn là thân ảnh đơn bạc như trước, không che dấu nổi biểu tình ưu thương, mọi người trong thôn không ai sấn tới