Chương 4: Thổ lộ
Sau khi Thu Diệp về nhà, trong lòng hơi loạn, Hàn Lương không có áp lực tái giá, nhưng nàng thì có áp lực phải rước phu lang, mới đầu đối với nàng mà nói, cưới ai cũng là cưới, tìm một người để sống cùng là được, không phải việc gì khó khăn, chỉ là bây giờ nàng lại nghĩ khác, sống cùng nhau ấy mà, dù sao cũng phải tìm người thích hợp một chút, nếu không thể không cưới, không bằng… cưới Hàn Lương đi.
Đồng Chùy, Thiết Đản nói rất có đạo lý, ít nhất ăn thịt không cần trả tiền, càng không cần chờ phiên họp chợ. Hàn Lương còn có chút quyền cước, dung mạo tuấn tú, lần đầu tiên nàng nhìn thấy chàng đã có cảm giác thân thiết. Tuy chàng là quả phu, nhưng cưới được nam tử như vậy, những ngày tháng sau này không chừng sẽ rất vui vẻ, chỉ là…
Chờ đến khi Xuân Hoa lại đến lải nhải chuyện chung thân đại sự của nàng, Thu Diệp liền nói suy nghĩ của mình ra.
Quả nhiên, Xuân Hoa nhảy dựng lên: “Muội nói cái gì! Đừng có nói muội nguyện ý, dù quốc pháp không ngăn cấm nhưng muội muốn người trong thôn này nhìn muội thế nào, hắn gả cho Tố Mai, cũng có nghĩa cả đời này đều phải gọi muội là “dì nhỏ”! Hơn nữa, một quả phu… Muội là bị mỡ heo che mắt sao!”
Thu Diệp thở dài một tiếng, nàng biết tỷ tỷ nhất định sẽ ngăn cản. Nhưng từ làng trên đến xóm dưới này, còn có ai thích hợp hơn Hàn Lương chứ?
Ai ngờ qua mấy ngày, đôi vợ chồng lần trước làm mối cho Hàn Lương lại tới nhà nàng, thì ra là Xuân Hoa sợ Thu Diệp làm bậy liền nhanh chóng đi mời bà mối. Hai vợ chồng già làm trò trước mặt Xuân Hoa, Thu Diệp, giới thiệu trai tráng khắp thôn một lượt, nào là sinh thần bát tự, tướng mạo, phẩm hạnh, gia thế, mọi mặt đều chuẩn bị chu đáo. Cuối cùng, kêu tỷ muội hai người chọn xem ai thích hợp, bọn họ sẽ làm mai giúp.
Xuân Hoa không hé răng, chỉ kêu Thu Diệp quyết định, kỳ thật trong lòng Xuân Hoa đã chọn được người, tuy nàng là trưởng tỷ, nhưng việc hôn nhân của Thu Diệp cũng không thể thay nàng quyết định. Thu Diệp chậm chạp không đáp, bà mối thấy nàng có băn khoăn, vội nói: “Nương tử yên tâm, với điều kiện của nương tử, không có chuyện không thành, chỉ cần chọn xem ai thích hợp thôi.”
Thu Diệp trong lòng nghĩ tới Hàn Lương, cười nói: “Vậy sao, ta muốn cưới đệ đệ của Diêm La Đại Vương, con trai Ngũ Đạo tướng quân, bà nói cũng có thể thành sao?”
***
Hàn Lương đã chạy vào trong lòng nàng từ bao giờ, cả Thu Diệp cũng không biết. Là từ lần đầu tiên gặp gỡ trên đồng, hay là lần tái ngộ có chút xấu hổ ở dưới tán cây hòe?
Sau khi gặp bà mối, Thu Diệp bắt đầu suy xét lại nội tâm của mình, mười hai năm trước, bất luận là ở Tần Châu hay là kinh đô, nàng cũng từng gặp qua không ít thương nhân, rồi cả vương tôn công tử cũng có, bọn họ như Quỳnh Chi nở rộ, ngọc thụ lâm phong, nhưng nào có ai có thể làm nàng rung động trong lòng, không bỏ xuống được chứ?
Có lẽ nàng rất lâu trước kia đã quen biết Hàn Lương rồi đi, nàng cảm thấy hơi đau đầu, lại không nghĩ ra được gì, bỗng cảm thấy bản thân thật buồn cười, Hàn Lương từ nhỏ lớn lên ở thôn Hàn Gia, sau lại gả tới nơi này, mấy năm nay nàng không ở thôn Cố Hà, bọn họ làm sao có thể quen biết được.
Cưới đi, cưới Hàn Lương đi! Trong lòng có một âm thanh nói với Thu Diệp. Được rồi, vậy cứ thuận theo trái tim đi, Thu Diệp tự nhủ.
***
Hàn Lương gần đây bắt đầu phát hiện, trên đường chàng về nhà lần nào cũng gặp phải Thu Diệp đang đẩy xe đậu hủ, ăn mặc mộc mạc, tóc búi đơn giản, nhiệt tình chào mời chàng: “Hàn Lương à, muốn ăn đậu hủ không?”
Có đôi khi lại gặp nàng trên bờ ruộng, thấy nàng đang đào rau dại, nàng vừa trông thấy chàng liền nở nụ cười, đôi mắt thon dài cong như trăng non, tóc mái khẽ bay, vết sẹo ở thái dương hiện ra rõ ràng, nhưng nàng không thèm để ý, nở nụ cười xán lạn dưới ánh nắng xuân, lộ ra hàm răng trắng bóc, vẫy tay với chàng, lớn tiếng gọi: “Hàn Lương, hôm nay đi cuốc đất à, khi nào lại đi săn vậy?”
Người dân quê vốn chân thật chất phác, Hàn Lương tuy là quả phu nhưng không phải người dè dặt, ngày thường hay giúp mọi người làm việc, phẩm hạnh ngay thẳng, dân làng đối xử tốt với chàng, bởi vậy chàng cũng có chút nhân duyên, Thu Diệp nhiệt tình như vậy trong mắt thôn dân không phải chuyện gì quá lạ, nhưng đối với Hàn Lương mà nói, càng về sau, không biết sao, chàng cứ cảm thấy sau sự nhiệt tình của Thu Diệp che dấu tình ý khác, chàng thầm mắng mình suy nghĩ miên man, sao có thể nghĩ rằng mọi người trong thôn đều chú ý tới chàng chứ, không biết xấu hổ sao?
Chỉ là, ngày qua ngày, vô tình gặp gỡ như vậy đã thành một loại thói quen, nếu có một ngày nào đó không gặp được Thu Diệp, trong lòng cũng sẽ tự hỏi sao hôm nay không thấy nàng, đêm ngủ sẽ mơ thấy đôi mắt khi cười của Thu Diệp, tà váy khẽ bay, chạy tới phía chàng, cười tươi nói: “Hàn Lương à, huynh ăn đậu hủ không?”
Hàn Lương bừng tỉnh từ trong mộng, trên đầu chảy mồ hôi lạnh: Mỗi ngày chàng đều gặp rất nhiều người, sao lại mơ thấy nàng chứ?
***
Thời gian trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt, cây hòe trước cửa đã ra hoa rồi, gió ấm thổi qua, hương thơm tràn ngập trong không khí, bay cả vào trong sân của Hàn Lương.
Hàn Lương bỏ cung săn và ống tên xuống, lau qua người, thay một bộ quần áo, ra khỏi nhà, khóa cửa lại, mới xoay người liền thấy Thu Diệp đứng dưới cây hòe.
Ánh mặt trời chói chang, in bóng cây loang lổ xuống mặt đất. Sắc mặt Thu Diệp ửng đỏ, thân hình cũng không còn gầy gò như trước, có lẽ là chạy vội tới, trên trán toát ra tầng mồ hôi mỏng, nàng giơ tay vuốt trán, nhìn chàng, hơi mỉm cười nhưng không nói chuyện.
Gió thổi qua cuốn cả hương thơm tới, Hàn Lương cảm thấy mùi hương hơi nồng, làm chàng hít thở không thông, chàng nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, lúc này, không phải Thu Diệp nên chào hỏi với chàng sao, sao nàng lại không nói lời nào, Hàn Lương nghĩ trong lòng: Nếu không, hay là chàng lên tiếng trước.
Hàn Lương đang định nói chuyện, đột nhiên thấy phía sau Thu Diệp có hai cái đầu nhỏ ngó ra, gọi lớn: “Lương ca ca!”
“Ha ha, dọa được rồi! Lương ca ca nhát gan!” Đồng Chùy và Thiết Đản giả mặt quỷ, lè lưỡi với Hàn Lương. Hàn Lương bất đắc dĩ, nhìn đôi thỏ trong tay, thở dài nói: “Aiz…”
Hai tiểu tử thấy thỏ Hàn Lương cầm, mắt trừng lớn, túm tay áo Thu Diệp: “Dì nhỏ…”
“Ây, dì nhỏ gần đây thành người nghèo rồi, làm gì có tiền mua!” Thu Diệp bất đắc dĩ chìa tay nói.
“Không sao, nếu không cứ cầm trước đi…. tiền nợ cũng được.” Hàn Lương nghe vậy vội nói.
Thật ra trong lòng Hàn Lương muốn nói là, cầm đi, không cần tiền của nàng, khi chàng nhận ra ý nghĩ này liền giật mình kinh hãi, từ khi nào chàng lại có ý nghĩ như vậy?
Có lẽ là thói quen,