Chương 5: Sao huynh lại từ chối ta?
Trên đường Hàn Lương đi về nhà, suy nghĩ rối tung rối mù. Thu Diệp, nàng ấy làm sao dám nói ra lời như vậy! Đúng rồi, hôm nay nàng mời chàng tới, lại tránh mặt mọi người, thật ra chính là muốn cầu thân chàng đi!
Chàng nhớ lại ánh mắt chân thành nhiệt tình của Thu Diệp, trong lòng không bình tĩnh nổi. Biết rõ mình không thể gả cho nàng được, nhưng nghe Thu Diệp nói như vậy, lòng chàng lại sinh ra một thoáng vui mừng. Chàng vốn định thủ tiết cho Thê Chủ ba năm, năm nay chỉ chờ sau ngày giỗ của Tố Mai là sẽ rời khỏi Thôn Cố Hà, đi tìm người thân thất lạc nhiều năm của chàng, đến lúc đó trả lại nhà cửa ruộng đồng, thê tộc sẽ không gây khó khăn với chàng.
Hàn Lương than một tiếng, dù sao cũng cần phải đi, nơi này nào có cái gì để lưu luyến đâu. Thu Diệp, nàng ấy cùng lắm chỉ là một trong những người cầu thân với chàng thôi, huống chi, nàng cũng coi như là dì nhỏ của chàng, tuy rằng trước giờ chàng chưa bao giờ gọi ra miệng.
Chấn chỉnh lại tâm tình, Hàn Lương lên tinh thần đi về nhà, vừa về tới nơi, gió đêm thổi qua làm bùng lên hương hòe, ánh trăng chiếu xuống sáng ngời, để chàng nhìn thấy rõ thứ đang lấp ló trốn sau thân cây hòe.
Hàn Lương không để ý tới, đi thẳng đến cửa nhà, vừa mở cửa liền cảm giác đằng sau có kẻ nhào tới, chàng nhanh chóng phản ứng, gọi một tiếng “Đại Hoàng!”, con chó vụt ra từ trong nhà, sủa một tiếng rồi hung dữ nhào tới.
Người nọ hoảng loạn không tránh được, vội kêu: “A Lương, tha cho ta!” Khi nói chuyện, Đại Hoàng đã cắn lấy một chân người nọ, sau khi Hàn Lương ra dấu mới nhả ra.
Người nọ che miệng vết thương, đau đến nhe răng nhếch miệng, oán hận nói: “Cùng là dì của chàng, sao có thể tàn nhẫn như vậy!”
Hàn Lương trong lòng cả kinh, “Cô nương nói vậy có ý gì?”
“Còn định giả ngu nữa, chàng tưởng ta không biết chàng đi đâu chắc? Hương Thảo ta là người nào chứ, ở cái nơi này có gì mà ta không biết, chàng đã có thể đáp ứng nàng ta, cớ gì phải cự tuyệt ta? Chọn ai không chọn, cái kẻ gầy còm kia thì có gì chứ, nếu theo ta, bảo đảm chàng sung sướng… Ai da!” Hương Thảo đau đến nhăn nhó mặt mũi, không ngừng ai da.
Hàn Lương tức giận, mắng: “Sao cô nương có thể không biết xấu hổ như vậy, tùy tiện bôi nhọ người khác! Dù có nháo tới chỗ trưởng thôn, tôi cũng có thể nói rõ ràng. Nếu cô nương cảm thấy tôi không giữ lễ nghĩa, vậy cứ đem bằng chứng ra tố cáo. Huống chi cô nương cứ dây dưa như vậy không tốt, nên dừng lại đi thôi!”
Hương Thảo ngượng ngùng: “Aiz, ta không phải có ý này, sao ta có thể tố cáo chàng chứ, được rồi A Lương, chàng đã biết tâm ý ta, vậy trả lời ta một tiếng đi…. Ai nha! Đau chết mất!”
Hàn Lương hừ lạnh một tiếng, tới lúc này rồi, còn không chịu buông bỏ tà tâm, nếu không phải thấy nàng…, thôi, cứ cảnh cáo nàng vậy: “Đây là cuối cùng, lần sau, không cần biết cô nương là ai, cẩn thận chân của người! Đại Hoàng, về nhà!”
Hàn Lương đóng cửa, trong lòng rất không bình tĩnh, cầm cây côn, luyện võ trong sân một lúc mới dọn dẹp đi nghỉ.
***
Lời Thu Diệp đã nói ra rồi, từ hôm ấy Hàn Lương liền tránh chạm mặt nàng, trong lòng nàng có chút khổ sở, tới cả Xuân Hoa đi vào mà nàng cũng không phát hiện, Xuân Hoa thấy bộ dáng nàng ủ rũ cụp đuôi liền biết chuyện không thành, âm thầm than may mắn, trên mặt lại an ủi muội muội: “Tỷ biết chuyện này không thành được, làm gì có ai có thể bỏ qua lễ pháp tông tộc chứ, nghĩ thoáng chút đi!”
Thu Diệp không nói lời nào, nếu Hàn Lương chịu gả cho nàng thì chút chuyện này có tính là gì. Nàng nhớ tới biểu tình hoảng loạn giật mình của Hàn Lương, nhớ tới sau khi chàng trấn tĩnh lại nói với nàng: “Chuyện này thật sự không có khả năng, dì… Thu Diệp!”
Trước đây Hàn Lương chưa bao giờ gọi nàng như vậy, đây là lần đầu tiên. Sau nàng lại hỏi vậy huynh thích ta không, Hàn Lương xấu hổ lắc lắc đầu, giống như một bát nước lạnh, giội thẳng vào tim Thu Diệp.
Nàng nên làm gì bây giờ?
Bên này Xuân Hoa thấy muội muội vẫn buồn rầu, vội không ngừng an ủi nàng. Nhìn Thu Diệp thất thần, đành phải chuyển chủ đề: “Aiz, hôm nay tỷ cùng tỷ phu của muội lên trấn trên gặp đại phu, muội đoán đại phu nói như thế nào?”
“Nói gì?” Thu Diệp nhớ ra chuyện Xuân Hoa và Lưu thị hôm nay đi lên trấn trên, hỏi.
“Đương nhiên là có rồi! Có lẽ vào đông sẽ sinh, lần này chắc chắn là nữ nhi!” Xuân Hoa sờ bụng, mặt vui mừng.
Thu Diệp không nhịn được mà bật cười, vẻ mặt nặng nề vừa rồi tan đi không ít: “Tỷ khẳng định như vậy sao?”
“Đương nhiên, đại phu nói rồi, hơn nữa, lần này khác lần trước, lúc hoài thai hai tiểu tử kia, cảm thấy cả người hăng hái, sức lực rất lớn. Lần này, không có biểu hiện gì lớn… nghe người đọc sách nói như vậy chính là, linh đài thanh minh! Chưa kể, hạt giống tốt chẳng lẽ lại sợ không mọc được cây tốt sao!” Xuân Hoa vẻ mặt khẳng định.
Đôi oan gia này! Thu Diệp nghĩ tới những lần Xuân Hoa cãi nhau với Lưu thị, thầm nghĩ, bây giờ hai ngươi nên nghỉ một thời gian đi.
***
Thời tiết ngày càng nóng, ánh mặt trời chói mắt, Thu Diệp vẫn như mọi khi, đẩy xe đi dọc thôn bán đậu hủ, hiện giờ nàng đã có chút danh tiếng, đậu hủ của nàng ngon, giá cả phải chăng, không lừa già dối trẻ, lại thêm tính tình hoạt bát, mấy người ngoài thôn đều gọi nàng một tiếng