Phong Hàn không cho Phong Lăng đăng ký Hồn Sư ở Võ Hồn Điện, chủ yếu là vì tốc độ thăng cấp quái dị của Phong Lăng, ông sợ sẽ trở thành mục tiêu của Võ Hồn Điện.
Nếu Võ Hồn Điện không có được Phong Lăng, chắc chắn sẽ tìm mọi cách để diệt trừ cô.
Võ Hồn Điện lại không thể chấp nhận một tồn tại có khả năng sẽ là mối đe dọa cho bọn họ trong tương lai.
Mà người này lại còn là cháu của Vô Thượng Đấu La.
Còn ông thì đã quá hiểu cháu mình, cô sẽ không gia nhập Võ Hồn Điện.
Cho nên, chỉ có kết quả duy nhất là Phong Lăng bị Võ Hồn Điện truy sát.
Nói về mối quan hệ giữa Phong Hàn và Võ Hồn Điện, đó là ân oán của ông và vài vị Giáo Hoàng mấy đời trước.
Vị Giáo Hoàng hiện tại không hề có mối liên hệ gì với việc đó, ông cũng không có ý định trút giận đối với những người không liên quan.
Nhưng mà Trưởng lão điện của Võ Hồn Điện lại không phải hoàn toàn vô tội, những năm này ông không muốn nhấc lên thù cũ với bọn họ.
Nhưng bọn tiểu nhân ở đó, phòng bị trước lại cũng không có hại.
Phong Hàn không muốn tính toán chuyện cũ, không phải vì ông sợ hãi sự cường đại của Võ Hồn Điện.
Ông hoàn toàn có khả năng dẹp bỏ Trưởng lão điện trong vòng một đêm, tuy nhiên ông không muốn vì tư thù cá nhân mà gây nên chiến tranh với Võ Hồn Điện.
Hiện tại, Võ Hồn Điện đã quản lý hầu như toàn bộ Hồn Sư trên Đại lục này.
Một khi giao chiến, sẽ gây nên sóng gió trên toàn bộ Đại lục, cũng như sẽ liên lụy đến rất nhiều người dân vô tội khác.
Đây là điều ông không muốn xảy ra.
Nhưng nếu để Trưởng lão điện phát hiện Phong Lăng là cháu của Vô Thượng Đấu La, bọn chúng sẽ nắm lấy điểm yếu này của ông.
Trước giờ ông không thuộc về thế lực nào, một phần là vì để cân bằng các thế lực với nhau, cũng để đối trọng với Võ Hồn Điện.
Có thể coi Vô Thượng Đấu La là thế lực một người.
Ông độc lai độc vãng, không có gì phụ thuộc để đe dọa, cho nên các thế lực khác đã tiêu diệt không được, đồng thời cũng không thể lôi kéo ông.
Nhưng bây giờ ông có Tiểu Lăng Lăng.
Bọn tiểu nhân ở Trưởng lão điện chắc chắn sẽ nhằm vào Phong Lăng và yêu cầu ông thỏa hiệp với bọn chúng.
Ông hoàn toàn có thể luôn ở bên cạnh Phong Lăng để bảo vệ cô, nhưng ông biết Phong Lăng cần có khoảng trời của riêng mình.
Ông không thể luôn bảo bọc cô mãi được.
Tuy nhiên, ông cần thiết xây dựng thế lực của mình để có thể đối trọng với Võ Hồn Điện.
Bọn chúng có muốn động thủ thì cũng phải nhìn xem sau lưng Phong Lăng là ai.
Cho đến khi Tiểu Lăng Lăng trở thành tồn tại mạnh nhất trên đại lục này, ông cần đảm bảo cháu gái ông vô ưu vô lự, chuyên tâm tu luyện mà không phải bị cuốn vào trận chiến quyền lực giữa các thế lực cũng như ân oán của đời trước.
Ông cần liên hệ lại những người bạn cũ, và Tiểu Lăng Lăng cũng cần phải học cách đơn độc tồn tại, thoát khỏi sự bảo bọc của ông mà đi ngắm nhìn thế giới này.
Dù ông đã chuẩn bị rất kĩ cho Phong Lăng rồi! Nhưng gia gia tâm a, dù chuẩn bị chu đáo đến thế nào thì vẫn lo lắng.
“Tiểu Lăng Lăng, hiện tại ngươi đã là 57 cấp Hồn Vương rồi.
Kỹ năng chiến đấu của ngươi gia gia cũng yên tâm, cho dù là Hồn Đấu La xuất hiện cũng không dễ dàng gϊếŧ được ngươi, trừ khi có lão quái vật Phong Hào Đấu La nào xuất hiện thôi.
Nên nhớ, không được chủ quan, đặc biệt không được tiếp xúc với người của Võ Hồn Điện, cũng không cần trêu chọc đến bọn họ.”
“Đây là lệnh bài của gia gia, nếu có gặp đối thủ là Hồn Sư đe dọa đến tính mạng của ngươi, thì ngươi hãy đưa lệnh bài này ra, ít nhất sẽ giữ ngươi được một mạng.
Nhớ là chỉ khi nào thật sự nguy cấp mới được lấy ra, không cho cầm loạn đi chơi, đặc biệt không cần để người của Võ Hồn Điện thấy.
Rõ chưa?”
Lệnh bài màu sắc không có gì bắt mắt, trên lệnh bài điêu khắc đồ án lại rất sống động, một hình đầu thú và một thanh kiếm bắt chéo.
Là đầu sói và kiếm.
Hiển nhiên chính là Võ Hồn Hàn Nguyệt Lang cùng thanh kiếm bất ly thân của Lão Phong.
Vì sao Phong Lăng biết đây không phải là Đệ nhất Võ Hồn Tử Long Kiếm sao? Bởi Võ Hồn của gia gia là một thanh kiếm thẳng, còn có hình rồng uốn lượn khắp lưỡi kiếm và có phần ngăn cách giữa lưỡi kiếm và tay cầm.
Còn kiếm gia gia hay dùng là một thanh lưỡi cong, không có phần ngăn cách an toàn cho người cầm kiếm, cũng không có hoa văn gì trên lưỡi kiếm.
Phía sau lệnh bài là chữ “Hàn” cứng cáp hữu lực, tiêu sái hào phóng.
Là nét chữ của gia gia không sai, chữ này là mô phỏng lại bút tích của gia gia.
“Còn Hồn Đạo Khí này, trong này là tiền và Hồn Cốt ta chuẩn bị cho ngươi, nhớ tiêu xài cân nhắc, không cần hoang phí rồi sau này khi cần lại không có.
Cất Hồn Đạo Khí này vào Vòng trữ vật của ngươi đi, cũng không cần để người khác nhìn thấy Hồn Đạo Khí này của gia gia nga.” Phong Hàn tháo xuống đai lưng trên người, đưa cho Phong Lăng.
Đây là Hồn Đạo Khí trữ vật ông luôn mang bên người, nó có tác dụng như một không gian chứa đồ tùy thân.
Khi dùng chỉ cần rót một ít Hồn Lực vào là có thể cất đồ hoặc lấy đồ ra theo ý người sử dụng.
Đây là Hồn Đạo Khí chứa vật ở đại lục này.
Còn Vòng trữ vật mà Phong Hàn nói tới, nó là một trong những Tân Hồn Đạo Khí mà Phong Lăng phát minh ra.
Sức chứa gia tăng rất nhiều, thiết kế cũng gọn gàng và đẹp mắt hơn.
Không còn cần phải đính rất nhiều đá để làm không gian chứa đồ vật nữa.
“Cái này nữa, Hồn Đạo Khí này là thảo dược với thuốc tắm của ngươi, cũng có rất nhiều thuốc trị thương nữa.
Nhớ rõ mỗi ngày vẫn dùng thuốc tắm, thuốc có hết thì dùng tiền đi mua để điều chế.
Nhớ chăm sóc tốt cho bản thân mình.” Phong Hàn cũng tháo luôn vòng tay đưa cho Phong Lăng.
“Nhớ rõ, ra ngoài rèn luyện không được cậy mạnh.
Gặp được nguy hiểm thì chạy ngay lập tức, lấy an toàn của bản thân làm trọng.
Không có gia gia bên cạnh, không có ai bảo đảm an toàn của ngươi được, đặc biệt bọn Hồn Thú sẽ không ngoan ngoãn như những lúc ngươi luyện tập đâu.”
“Mà nguy hiểm hơn cả Hồn Thú là nhân tâm a.
Ngươi ra ngoài đừng để bị lừa.
Lừa tiền là phổ biến nhất, sau đó là lừa sắc.
Cháu gái gia gia lớn lên mỹ mạo như thế này thì rất dễ bị lừa a.
Không được, ra ngoài cần che mặt lại!” Nói xong còn quay lưng vào trong động để tìm đồ vật cho Phong Lăng che, không kịp cho cô chen vào một câu nào.
“Gia gia thật là.
Còn nói nữa là ta sẽ khóc a.” Phong Lăng nghĩ thầm, mỉm cười nhìn lão nhân đầu tóc bạc trắng vẫn còn đang lải nhải trước mặt.
Đến thế giới này, gặp được gia gia là điều may mắn nhất của cô.
Gia gia cho cô ấm áp của gia đình mà cô chưa bao giờ có được, có người nuông chiều cô, dạy dỗ cô, dành cho cô những điều tốt đẹp nhất.
Là những thứ mà cô ngay cả tưởng tượng đến cũng không dám.
“Được rồi gia gia.
Ta biết cách bảo vệ bản thân mình mà, gia gia yên tâm.
Chỉ có người khác chịu thiệt với ta thôi, ta tuyệt đối không ăn mệt!” Phong Lăng dí dỏm nói, muốn Lão Phong an lòng.
“Hừ, ăn mệt rồi thì đừng có về khóc lóc với ta!”
Lão Phong nói tiếp “Nhớ thường xuyên liên lạc với gia gia, phương thức liên lạc gia gia đã đưa ngươi rồi.
Nếu ngươi đã quyết định đến Học viện Shrek thì khi nào rảnh gia gia sẽ tới thăm ngươi.
Chăm sóc tốt chính mình.
Gia gia sẽ tới kiểm tra ngươi đó!”
Ra ngoài rèn luyện mà còn liên lạc thường xuyên với gia gia, còn được tới thăm.
Có thể mọi người nghĩ Lão Phong tâm chưa đủ ngạnh, luyến tiếc cháu mình ra bên ngoài chịu khổ, như vậy thì khó mà trưởng thành được.
Nhưng không phải Lão Phong tâm không đủ ngạnh a, mà là Phong Lăng tâm quá ngạnh, vẫn luôn rất tàn nhẫn với chính mình.
Thời gian sống với Phong Lăng, Lão Phong đã nhận ra được điều này.
Tiểu Lăng Lăng không cần “thiết huyết phương pháp” để rèn luyện nữa, mà cần giải tỏa bớt, không cần cường ép bản thân.
Tiểu Lăng Lăng từ nhỏ đã có đầy đủ tố chất của một cường giả, chẳng qua là tâm quá lạnh, cũng giống ông ngày xưa.
Phong Lăng có thể ấm áp vì ông, nhưng với bản thân thì lại băng hàn.
Nên ông phải cố gắng giúp Phong Lăng thả lỏng phòng