Trên đường nhỏ lắc lư một cái thân mình.
Đầu người nọ đội trúc lạp, hai tay ôm gậy trúc, vui vẻ huýt sáo, đảo rất ung dung tự tại.
Nghe thấy âm thanh ồn ào phía trước, có già có trẻ, còn rất nhiều người.
“Tới a!” Phong Lăng bước nhanh về phía trước.
“Tiểu Bạch, ngươi nói xem Thất Quái có phải hay không đều là tuấn nam mỹ nữ a.
Còn rất mạnh, ta cũng có chút chờ mong bọn nhóc này sẽ như thế nào.” Phong Lăng cảm thán với Tiểu Bạch.
“Xin lỗi ký chủ, thông tin nhỏ nhặt như vậy Tiểu Bạch không nắm rõ.”
“Ta nhờ được gì ngươi a.” Phong Lăng phun tào nó.
“Đường Tam đến chưa?”
“Đã được cho đi vào, còn có Tiểu Vũ.
Ninh Vinh Vinh cũng vừa mới thuận lợi thông qua” Tiểu Bạch trả lời.
Bởi vì những sự kiện đã xảy ra, Tiểu Bạch sẽ không bị che chắn nội dung của truyện “Đấu La Đại Lục” nữa.
“Ta không thể bỏ lỡ cơ hội quan sát vai chính năng lực được.” Phong Lăng vội vàng đuổi theo.
Sống mười hai năm với Lão Phong cũng làm cho Phong Lăng trở thành võ si, chỉ cần có chiến đấu là không thể bỏ lỡ cơ hội học tập, quan sát để tích lũy thêm kinh nghiệm cho bản thân.
Lúc này, Phong Lăng đã đi vào trước bàn báo danh.
Lão giả xốc xốc nửa híp mí mắt, lười nhác nói.
“Phí báo danh mười cái Kim Hồn Tệ, đặt ở cái kia trong rương là được.”
Phong Lăng lấy trong ngực ra một túi nhỏ, mở ra, thả vào trong rương loảng xoảng.
“Báo danh thôi mà lấy tới 10 Kim Hồn Tệ.
Quỷ hút máu tư bản a.” Phong Lăng lặng yên phun tào.
Lão giả liếc mắt tiền rương, lại nói.
“Vươn một bàn tay.”
Phong Lăng thành thật đưa một bàn tay đến lão giả trước mặt, lão giả ở bàn tay nhéo hai hạ, gật đầu nói “Tuổi phù hợp.” Rồi thu hồi trắc cốt linh tay.
“Phóng thích Võ Hồn.”
Phong Lăng do dự.
“Lão sư, ta có thể phóng thích Võ Hồn ở nơi khác được không? Chỉ có lão sư và ta cái dạng này.”
“Vì cái gì?” Lão giả ngạc nhiên hỏi.
Nhưng sau đó lại nhíu mày “Đừng có làm phí thời gian của Học viện, nếu không đạt yêu cầu thì không cần phải xấu hổ.
Tiêu chuẩn của Shrek Học viện quá cao, ngươi không đạt cũng sẽ không bị chê cười.”
Phong Lăng dở khóc dở cười.
Này không phải không đạt yêu cầu a, mà là vượt mức yêu cầu quá nhiều nên mới lo sợ bị người nhìn thấy rồi đồn đãi.
Trước khi đi gia gia đã dặn dò không cần trêu chọc Võ Hồn Điện rồi, Phong Lăng cũng cần phải nghe lời.
“Vậy đi Lão sư, ta không thể phóng thích Võ Hồn ở đây cũng là vì ta có lý do khó nói.
Ngài có thể cho ta thí nghiệm Hồn Lực thay thế, đảm bảo chính xác hơn phóng thích Võ Hồn.
Ngài xem xét được không?” Phong Lăng đề nghị.
Lão giả nhìn kỹ Phong Lăng.
“Mắt của ngươi đây là?”
“Đây là không cẩn thận bị thương, không nghiêm trọng.
Một tháng sau sẽ khỏi.
Đa tạ Lão sư quan tâm.” Phong Lăng cười, lễ phép nói.
Lão giả cảm thấy Phong Lăng cũng là hài tử lễ phép biết điều, không giống như đang nói dối.
“Thôi, ngươi tiến vào cửa thứ hai đi.”
“Đa tạ Lão sư!” Phong Lăng vui vẻ, cúi chào 90 độ với lão giả, chọc ông không khỏi bật cười.
“Đứng đấy đợi, một lát có người dẫn ngươi tiến vào.” Lão giả chỉ tay sang một góc trước cửa thôn, ý bảo Phong Lăng tiến đến.
“Ký chủ, ta quên nói cho ngươi.
Ta còn có có thể giúp ký chủ che giấu Hồn Hoàn của ngươi a.” Tiểu Bạch lên tiếng nhắc nhở.
“Có thể che giấu số lượng lẫn màu sắc sao?” Phong Lăng nhướng mày.
“Đúng vậy.
Hồn Kỹ vẫn không thay đổi, ký chủ ngươi chỉ cần không sử dụng Hồn Kỹ đệ tứ cùng đệ ngũ là có thể.
Sẽ không ai biết ngươi 12 tuổi Hồn Vương đâu nga.” Tiểu Bạch hào hứng nói, có vẻ rất muốn được khen ngợi.
“Ngươi có thể nhớ đến sớm hơn a.” Phong Lăng nghiến răng trả lời.
Làm hại cô lo lắng quá nhiều người phát hiện “thiên phú dị bẩm” của mình, tìm cách hạn chế người biết nhiều nhất có thể.
Vậy mà hiện tại Tiểu Bạch nói với cô là Nó có thể che giấu Hồn Hoàn, bạch cô lo lắng bao lâu nay a.
“Ký chủ, Chu Trúc Thanh đến.” Tiểu Bạch thông báo cho Phong Lăng, nhanh chóng hướng sự chú ý của cô đi chỗ khác.
Một luồng gió thoảng qua, phảng phất quanh quẩn quanh người Phong Lăng.
Một mùi hương đạm mạc tựa gió mát thanh trúc, một mùi rất tự nhiên, tựa như không khí trong lành sáng sớm, lại thoang thoảng ngọt dịu; làm người thoải mái thanh tân, cũng quanh quẩn ở trong lòng, khó có thể quên.
Vì đang che mắt nên Phong Lăng không thể nhìn thấy dung mạo của mỹ nữ đang đứng cạnh mình, nhưng khứu giác nhanh nhạy còn được rèn luyện suốt hai tháng này lại càng làm cho cô tâm thần không yên.
Mùi hương này cũng quá thơm đi, không phải mùi cố ý tạo ra mà thành, là mùi hương tự nhiên của cơ thể.
Phong Lăng chưa từng gặp qua người có mùi hương làm cô kích động như thế này.
Lúc này, một nam tử tiến tới chào đón, lãnh hai người tiến vào học viện.
Theo lời Tiểu Bạch thì đây là Đới Mộc Bạch, lão đại của Thất Quái.
Có một đôi tà dị mắt, mỗi mắt một màu - Tà Mâu Bạch Hổ.
“Cửa thứ hai là thí nghiệm Hồn Lực, Hồn Lực đạt tới 25 cấp trở lên có thể trực tiếp tiến vào đệ tứ quan.” Đới Mộc Bạch vừa đi vừa nói, nhưng có vẻ hắn nói những lời này với Chu Trúc Thanh.
Từ lúc tiếp đón hắn đã không dành cho Phong Lăng dù chỉ một ánh mắt.
Chắc có lẽ Phong Lăng thoạt nhìn rất yếu đi.
Tiến vào thôn, có thể nhìn đến, tất cả đều là mộc chất kiến trúc, nơi này kiến trúc dùng bốn chữ đơn giản mộc mạc bốn chữ tới hình dung không thể thỏa đáng hơn.
Đi không bao xa, bọn họ đi tới một mảnh đất trống, xung quanh là nhà gỗ.
Này phiến đất trống ước chừng có 500 mét vuông, vừa lúc ở Shrek Học viện ở giữa.
Lúc trước thông qua sơ thí thí sinh liền ở phía trước, Hồn Lực dao động rõ ràng lệnh không khí run rẩy không có quy luật.
Đới Mộc Bạch chỉ chỉ phía trước xếp hàng thí sinh, nói “Các ngươi liền ở chỗ này tiến hành đệ nhị khảo thí, lão sư sẽ nói cho các ngươi như thế nào làm.” Sau đó liền vội vã đi rồi.
Hai người dựa theo lời hắn nói đi vào phía trước thí sinh mặt sau xếp hàng.
Lúc này, ở cách đó không xa phát ra âm thanh huyên náo ồn ào.
“Đi tìm chết!” Đới Mộc Bạch gào lên.
“Ngươi thật cấp học viện mất mặt, ta giống như không ngừng một lần đã cảnh cáo ngươi, không cần ở trong học viện bán lạp xưởng.
Chẳng lẽ ngươi muốn cho tất cả mọi người nôn mửa sao? Đường Tam, này lạp xưởng không thể ăn.”
Đường Tam nghi hoặc hỏi.
“Vì cái gì?”
Đới Mộc Bạch trên mặt thần sắc có chút cổ quái, ôm hai tay nói “Tiểu Áo, ngươi lộng căn tân lạp xưởng ra tới.”
Oscar thần sắc có chút xấu hổ nhìn vài tên thí sinh đang ăn, có chút ngượng ngùng vươn tay phải, dùng hắn mềm như bông thanh âm kêu một tiếng.
“Lão tử có căn đại lạp xưởng.”
Màu vàng quang mang chợt ở hắn lòng bàn tay bên trong ngưng tự, hai cái màu vàng quang hoàn từ Oscar dưới chân dâng lên, ngay sau đó, một cây lạp xưởng xuất hiện ở hắn lòng bàn tay bên trong.
Ngay khi Đường Tam nghe được Oscar câu “Lão tử có căn đại lạp xưởng” thời điểm, cả người liền có chút cứng lại rồi.
Những lời này thật sự quá có nghĩa khác.
Trước không nói này lạp xưởng phẩm chất thế nào, hay không có thể ăn.
Chỉ những lời này của Oscar hắn cũng không dám ăn.
“Này lạp xưởng bán không? Bao nhiêu tiền một cây?” Phong Lăng đột nhiên xuất hiện trước mặt Oscar.
“Ngươi, ngươi không ngại sao?” Oscar ngạc nhiên hỏi.
“Là Hồn Chú thôi sao.
Ta không ngại.” Phong Lăng tươi cười tiếp đón.
Cô thật sự muốn nếm thử Võ Hồn của Đồ ăn hệ, tò mò từ rất lâu rồi a.
Mọi người đều kinh ngạc trước một màn này, vài người còn dùng ánh mắt quái dị nhìn Phong Lăng.
Thiếu nữ đứng xếp hàng mặt sau thì nghiêm túc quan sát “thiếu niên” kì lạ này.
“Tri kỷ khó tìm a! Ta quyết định, về sau ngươi nếu tới ăn, ta tuyệt đối không thu tiền.” Oscar vẻ mặt cảm động nhìn Phong Lăng, đây là tri kỷ sao.
Nhanh chóng tưới nước chấm, liền đem lạp xưởng cho Phong Lăng.
Phong Lăng đa tạ liền bắt đầu nhấm nháp lên, gật gù “Hương vị xác thật không tồi.”
Đới Mộc Bạch đi tới, vỗ vai Đường Tam, nói “Các ngươi Hồn Lực cấp bậc đại khái nhiều ít, nếu vượt qua 25 cấp, ta liền có thể mang các ngươi trực tiếp thông qua đệ nhị khảo thí, không cần xếp hàng.”
Đường Tam nhìn Đới Mộc Bạch, nói “Ta cùng Tiểu Vũ đều vượt qua 25 cấp.
Bất quá, vì cái gì có thể trực tiếp thông qua?”
“Chẳng lẽ là đi bên trong trình tự? Kia không tốt lắm đâu.” Đường Tam thành thật nói.
“Đương nhiên có thể, bởi vì đó là quái vật nên được đãi ngộ.” Đới Mộc Bạch vẫy vẫy tay, ý bảo đi theo hắn.
Phụ trách đợt thứ hai khảo thí, cũng là