"Thuỷ Băng Nhi, Thuỷ Nguyệt Nhi cùng Tuyết Vũ sao? Ân, tên của các ngươi rất đẹp." Thiên Nhận Tuyết đọc nhỏ tên của 3 người sau đó đánh giá nói.
Thuỷ Nguyệt Nhi cùng Tuyết Vũ nhìn thấy đi đến là một vị mỹ lệ như thiên sứ nữ tử thì ngay người, vị này tỷ tỷ thật đẹp a.
"Ca ca, không biết vị tỷ tỷ này là...?" Tuyết Vũ mở miệng hỏi.
"Nàng là vị tỷ tỷ mà ta nói với các ngươi, nàng tên là Tuyết Tuyết." Thế Hoa nghĩ nghĩ một hồi vẫn là dùng tên giả cho Thiên Nhận Tuyết.
Dù sao Thiên gia danh khí trên đại lục cũng được gọi là cao ngất ngưỡng.
2 nữ hài nghe vậy thì liền luống cuống chân thành nói.
"Cảm tạ tỷ tỷ đã cứu chúng ta."
"Ân, cảm tạ tỷ tỷ."
"Các ngươi không cần quá khách khí như vậy.
Các ngươi nhìn rất là khả ái, chẳng ai lại xấu xa đến mức bỏ lại các ngươi như vậy cả." Thiên Nhận Tuyết mỉm cười hoà nhã nói, nhưng ý tứ đúng là đâm chọt Thế Hoa ít nhiều.
Thế Hoa mặc dù bản thân có chút lúng túng, nhưng mà hắn cũng không hối hận hay gì.
Bày cảnh hoạn nạn để cướp của giết người diễn ra cũng rất nhiều, tuy có Thiên Đạo Lưu nhưng tốn thời gian vẫn là tốn thời gian a.
Trong lúc Thiên Nhận Tuyết đang nói chuyện với hai nữ thì có động tĩnh bên Thuỷ Băng Nhi.
"Phù..."
Thuỷ Băng Nhi sau khi hấp thu Hồn Hoàn xong thì thở phào nhẹ nhõm, hơi thở ẩm ướt từ miệng của nàng đi ra không khí, tiếp xúc với nhiệt độ thấp tạo ra một đoàn sương vụ.
Thuỷ Băng Nhi gương mặt nhìn giống với Thuỷ Nguyệt Nhi đến 8 phần, nhưng ánh mắt cùng thần thái thì bình tĩnh cùng trưởng thành hơn nhiều.
Khi mở mắt ra thì nàng thấy một đầu Băng Đống Song Đầu Ưng khổng lồ, 3 người lạ mặt cùng phụ thân của mình đang minh tưởng chữa trị vết thương.
Thế là nàng cẩn thận cảnh giác với Thế Hoa nhóm 3 người, đi đến kế bên muội muội của mình, hỏi.
"Nguyệt nhi, chuyện gì đã xảy ra vậy?"
"Tỷ tỷ, chuyện là như thế này,..." Thuỷ Nguyệt Nhi nhìn thấy tỷ tỷ của mình cảnh giác như vậy thì liền giải thích mọi chuyện, nàng cũng không muốn Thế Hoa 3 người bị Thuỷ Băng Nhi hiểu lầm.
Thuỷ Băng Nhi nghe được mọi chuyện thì xoay người về hướng Thế Hoa, cẩn trọng hành lễ nói.
"Cảm tạ công tử đã giúp 4 chúng ta qua cơn hoạn nạn."
Nhìn thấy Thủy Băng Nhi hành vi, Thế Hoa đánh giá với nàng cao hơn một bậc.
Xưng hô, ngữ khí cùng thái độ đều câu nệ hơn muội muội cùng khuê mật của nàng nhiều, đúng là tương lai Thiên Thuỷ chiến đội đội trưởng a.
"Không có việc gì, chúng ta cũng chỉ là trên đường trở về thấy các ngươi gặp nạn nên giúp thôi." Thế Hoa lắc đầu sao cũng được nói.
"Vậy là ca ca 3 người sẽ trở về sao?" Tuyết Vũ kế bên nghe thì có chút ảm đạm, vậy không phải là giúp bọn họ xong sau đó sẽ trở về sao.
Thuỷ Nguyệt Nhi ánh mắt cũng không tốt hơn là bao.
Nàng nhìn tỷ tỷ cùng phụ thân của nàng, sau đó hít sau một hơi, gương mặt đỏ bừng vì xấu hổ mà nhìn về Thế Hoa hỏi.
"Ca...ca ca, phụ thân của chúng ta đã bị thương rồi, nên ngươi có thể dẫn...dẫn theo chúng ta đi săn bắt Hồn Hoàn được không?"
Nói đến đến đây thì sắc mặt của Thủy Nguyệt Nhi đã đỏ như quả táo chín, đây không khác nào được voi đòi tiên a, tâm can của nàng cũng muốn hỏng mất.
Mà Thuỷ Băng Nhi nghe được lời của muội muội của mình thì lam đồng tử co rụt lại, quát.
"Nguyệt nhi! Không được như thế!"
Nếu như không phải nhà nàng sát bên Cực Bắc Chi Địa mà lại cách xa Băng Phong Sâm Lâm thì thật sự phụ thân nàng cũng chẳng cho các nàng tới đây săn giết Hồn Thú.
Cực Bắc Chi Địa là đâu a? Thiên hạ đệ nhị hung địa sau Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, chứ không phải một cái Liệp Hồn Sâm Lâm chứa nuôi nhốt Hồn Thú.
Nên việc nhờ ai đó ở lại đây giúp bản thân thu hoạch Hồn Hoàn không phải là đang đặt bọn họ vào nguy hiểm sao.
Mà cho dù Thế Hoa có mạnh đi nữa thì không bỏ đá xuống giếng giải cứu các nàng cũng đã là hết tình hết nghĩa.
"Công tử, xin bỏ qua cho muội muội của ta." Sau đó là hướng về Thế Hoa hành lễ bồi tội.
"Không có việc gì." Thế Hoa không ảnh hưởng gì nói, đồng ngôn vô kỵ mà thôi.
Nhưng cái này cũng đang hợp ý hắn, hắn cũng muốn kết giao với 3 người này.
Tiềm năng của 3 người rất lớn, tương lai giống như Diễm cùng Tà Nguyệt đều sẽ trở thành Phong Hào Đấu La.
Hơn nữa Băng Tuyết Phiêu Linh cái này Vũ Hồn dung hợp kỹ đúng là sát chiêu đáng để hắn đầu tư.
Nhưng hắn cũng cần hỏi ý kiến của Thiên Đạo Lưu cùng Thiên Nhận Tuyết.
Nếu như hai người không đồng ý thì cũng không sao, Thuỷ Vân Hiên sau khi hồi phục thì vẫn đủ sức đem 3 nữ hài này về.
Thêm nữa là Đấu La Đại Lục thật sự không thiếu thiên tài, thứ thiếu chính là cường giả, mà thiên tài chưa trưởng thành cũng chỉ là kẻ yếu mà thôi.
Nghĩ nghĩ một hồi thì Thế Hoa truyền âm hỏi ý kiến của Thiên gia hai ông cháu.
"Thế Hoa tiểu tử ngươi muốn làm gì thì làm, ta sẽ không ảnh hưởng." Thiên Đạo Lưu thật sự cũng không quan tâm có lôi kéo được 3 người này hay không.
Thiên tài suốt đời hắn nhìn thấy nhiều lắm, chết yểu đi là bao nhiêu người hắn lại không biết sao.
Hơn nữa cứ để Thế Hoa tiểu tử này lôi kéo cũng coi như là tạo nhân mạch cũng không tệ, tương lai phát triển sẽ tốt hơn.
Hắn biết Vũ Hồn Điện không giữ được Thế Hoa đầu phượng hoàng này, cản trở cũng chỉ có gây hại cho mối quan hệ giữ Thiên gia cùng Thế Hoa mà thôi.
"Cũng được a, Hoa đệ, cứ đồng ý đi." Thiên Nhận Tuyết thì chỉ là đơn thuần muốn ở bên ngoài lâu hơn mà thôi, dù sao cũng sắp trở về lại Vũ Hồn Thành rồi.
Thế Hoa gật đầu tỏ ý đã hiểu, sau đó nhìn về đang buồn bã Thuỷ Nguyệt Nhi cùng Tuyết Vũ cười nhạt nói.
"Ta sẽ đáp ứng các ngươi, nên không cần buồn như vậy."
Hai nữ nghe vậy thì nỗi buồn theo gió tuyết bay mất, nét mặt hào hứng hỏi.
"Ca ca, thật sự sao?"
"Là thật sao?"
"Ân, là thật." Thế Hoa nhìn hai người vui vẻ mà vô thức nghĩ đến đang ở Vũ Hồn Điện tiểu hồ ly, cùng là hoạt bát nha đầu a.
Thủy Băng Nhi nghe được Thế Hoa đồng ý thì cũng vui mừng cho muội muội cùng khuê mật của mình.
Nàng biết nếu Thế Hoa không đồng ý thì khi phụ thân nàng chữa thương lành lặn thì cũng chỉ có thể trở về nhà, chờ đợi một thời gian khác đi thu hoạch Hồn Hoàn.
"Cảm tạ công tử."
"Không có gì, coi như là giúp người thì giúp cho đến cùng." Thế Hoa đáp lại Thuỷ Băng Nhi nói, chính hắn cũng coi như là tạo mối quan hệ với 3 người nên mới giúp mà thôi.
Những lời khách sáo này, hắn thực sự không dám nhận.
...
Cực Bắc Băng Nguyên,
7 bóng người đang quan sát một đầu màu xanh biếc bọ cạp đang chiến đấu với một đầu gấu trắng.
"Gào!!!!"
Băng Hùng gào lên một tiếng, hùng chưởng như đập búa hướng về phía đầu của Băng Bích Hạt mà tấn công.
"Rít!!!"
Mà Băng Bích Hạt cũng không phải ăn chay, dùng đuôi của mình đỡ lại, đồng thời còn dùng càng của bản thân hướng về hùng chưởng định kẹp lại mà cắt đứt.
Băng Hùng lúc này thấy không ổn thì dùng tay gấu còn lại đập về hướng đầu của bọ cạp, khiến Băng Bích Hạt phải dùng cả hai càng để đỡ lại.
Dẫn đến bây giờ tình thế giằng co như hiện tại.
Nhìn niên hạn thì Băng Bích Hạt là khoảng 420 năm, còn Băng Hùng vậy mà 1000 năm.
Như thế thôi cũng