Bích Lạc Viện, trong phòng ăn lớn,
Bên trong chỉ xuất hiện 4, 5 tiếng nói chuyện, so với 13 người trên bàn ăn thì lộ ra vẻ đơn bạc như vậy.
Thế Hoa ánh mắt không dấu vết đảo qua 13 người, hắn rõ ràng cảm nhận được những người này đang kiềm nén bản thân.
"Đây là e ngại ta sao?" Thế Hoa buồn cười nghĩ, sau đó đứng dậy, mà động tác này cũng thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.
"Các ngươi tiếp tục dùng bữa, ta đã no rồi, cần ra ngoài tản bộ một chút." Thế Hoa nói xong thì rời đi.
Mà Hồ Liệt Na thân ở bên Thế Hoa cũng được gần hai năm, phát hiện tâm trạng của Thế Hoa không đúng, liền nói với mọi người.
"Ta cũng đi tản bộ." Sau đó cũng rời đi.
Mà trên bàn Diệp Linh Linh đang cũng định đi theo, bỗng nhiên nghĩ đến gì thì dừng lại, tiếc nuối nhìn thân ảnh nay đã không thể thấy được của Thế Hoa.
"Các ngươi a..." Tà Nguyệt rõ ràng cũng hiểu được hành vi của Thế Hoa, lắc đầu nhìn đám người đang trố mắt nhìn.
"Tà Nguyệt, chúng ta đã làm gì sai sao?" Thái Long gãi đầu hỏi, rõ ràng bọn hắn không làm gì sai a.
"Na Na mời Thế Hoa tới để các ngươi có cơ hội làm quen với hắn.
Mà biểu hiện của các ngươi đâu? Ngoại trừ Na Na, ta, Diễm cùng Thuỷ Nguyệt Nhi thì miệng của tất cả những người còn lại thì như bị khâu lại vậy.
Các ngươi không cảm nhận được bầu không khí quái dị trên bàn ăn sao?"
Tà Nguyệt lắc đầu nói.
Hắn lúc trước mặc dù biết Thế Hoa không đơn giản, nhưng cũng không đến nỗi kiêng kị như những người ở đây.
Những người ở các thế lực lớn đều đối với Thế Hoa rất kiêng kỵ, so với bọn hắn những cô nhi không có bối cảnh thì càng lo lắng bất an.
"Gia gia ta nói Đông Quân công tử thân phận không đơn giản, nên..." Thái Long định giải thích thì bị Tà Nguyệt cắt đứt.
"Ai mà không biết thân phận của hắn thần bí, nhưng bây giờ hắn đến đây mà các ngươi lại im lặng như vậy, không phải là càng không tôn trọng hắn sao? Các ngươi nước đi này, là đi đường hẹp a."
Tà Nguyệt thở dài, cái này gọi là heo đồng đội cũng không đủ.
"Ngạch, vậy Tà Nguyệt huynh, không biết là chúng ta có cách nào gỡ gạc lại không?" Thạch Mặc cũng hiểu được bản thân e ngại trong mắt đối phương đã trở thành không có thành ý thì hỏi lại.
"Các ngươi cứ đối xử với hắn bình thường là được.
Bản thân Thế Hoa hắn xem trọng người có trí tuệ cùng thiên phú, nhưng liền dũng khí nói chuyện với hắn đều không có thì liền cũng như đại bàng không dám vỗ cánh vậy." Tà Nguyệt cũng chỉ biết khuyên như thế.
Mà trong phòng ăn lúc này mặc dù đã có nhiều tiếng nói chuyện hơn, nhưng bầu không khí so lúc trước còn ảm đạm.
...
Bích Lạc Viện ở bên ngoài.
Ở giữa sân đã không còn một bông tuyết nào, liền hồ nước ở giữa cũng thoát khỏi tình trạng đóng băng, dòng nước từ tượng đá tiếp tục chảy.
Toàn cảnh ở đây so với thời tiết của Vũ Hồn Thành ở bên ngoài tạo thành một sự tương phản rõ ràng.
Hồ Liệt Na ở phía nhìn về Thế Hoa.
Nay Thế Hoa đã 9 tuổi, chiều cao cũng đã đến 1m5, gương mặt cũng hiện lên được một chút góc cạnh, đã dần dần bỏ được cái mác khả ái mà phát triển theo hướng tà mị cuốn hút.
Khí chất cũng do tiếp nhận sát lục trong khoảng thời gian dài mà trở nên lãnh khốc vô tình, phối hợp với điệu bộ thản nhiên trái ngược làm người khác khi nhìn vào không khỏi cảm thấy căng thẳng.
Mỹ nhan của hắn dưới ánh trăng làm trái tim của tiểu hồ ly rung động mạnh mẽ, nàng sững sờ chạm vào trái tim của mình.
"Đây là...cảm giác gì?" Hồ Liệt Na thì thào tự hỏi, ánh mắt cứ trân trân nhìn về phía Thế Hoa.
"Na Na, đừng đứng ở đó.
Ra đây." Thế Hoa cũng cảm nhận được ánh mắt của Hồ Liệt Na thì nói.
"Ân." Hồ Liệt Na lấy lại tinh thần, liền theo Thế Hoa vào sân.
Mà khi vào phạm vi của sân một khắc này, gương mặt vốn bị gió lạnh làm cho tái trắng ra của Hồ Liệt Na trở nên hồng nhuận, mà điều này cũng làm nàng sững sờ, bởi nàng cảm nhận được nhiệt độ ở đây cùng bên ngoài rất khác biệt.
"Ở đây ấm áp hơn ở ngoài đúng chứ?" Thế Hoa cũng để ý đến phản ứng của nàng thì cười nói.
Đây là một trong những cách hắn vận dụng được Quang Minh nguyên tố được Y Lai Khắc Tư chỉ dẫn làm cho không gian ở một phạm vi nhất định trở nên ấm áp, liền gió tuyết cũng có thể như gió xuân dễ chịu.
"Là Thế Hoa ca ca làm sao?"
"Không tệ, là tác phẩm của ta." Thế Hoa gật đầu.
Hồ Liệt Na đi đến bên hắn, nhìn khuôn mặt kia không hiểu tại sao mặt so lúc trước còn đỏ hơn, hỏi.
"Thế Hoa ca ca, ngươi không thích cuộc hẹn này sao?"
Nói thật trong thâm tâm của nàng cũng có đáp án, dù sao hành vi của những người kia quá lộ liễu.
"Cũng không hẳn, tuy có chút thất vọng nhưng ta cũng không hẹp hòi như vậy." Hắn hiểu tâm lý của bọn họ nên sẽ không để trong lòng.
Dù sao hắn thân phận không phải cứ nói làm quen là làm quen được.
"Hô, ta tưởng ngươi sẽ ghét bỏ bọn họ chứ." Hồ Liệt Na làm vẻ khoa trương mà vỗ ngực nói.
"Ngươi lại còn diễn với ta." Thế Hoa nhéo cái mũi của nàng một cái.
Hắn cũng biết Hồ Liệt Na tổ 3 người cùng Thái Long đám người đã kết giao thành bằng hữu cũng không sai biệt lắm, nên Hồ Liệt Na định ra ngoài đây cầu tình cũng nằm trong dự liệu của hắn.
"Hì hì, còn không phải là sợ Thế Hoa ca ca sẽ ghét bỏ bọn họ đi." Hồ Liệt Na le lưỡi nói.
Nàng bên trong đó đối với 5 nữ là có mối quan hệ tốt nhất.
Mà Diễm cùng Tà Nguyệt thì cùng với Thái Long nhóm 4 người có tình hữu nghị tương đối tốt.
Do vậy nên Hồ Liệt Na ra giúp đỡ bằng hữu cũng là chuyện đương nhiên.
"Ngươi a, đôi khi đối nhân quá tốt cũng không tốt." Thế Hoa lắc đầu nói, hắn không muốn Hồ Liệt Na trở nên quá lương thiện, hoặc ít nhất cũng nên lương thiện đúng chỗ.
Dù sao ăn ở tốt chưa chắc gặp việc tốt, ăn ở xấu chưa chắc gặp việc xấu.
"Thế Hoa ca ca cứ như lão sư vậy, cứ dạy dỗ ta mãi." Hồ Liệt Na phồng miệng lên nhìn như một đầu sóc nâu đang tức giận, nhìn cực kỳ khả ái.
"Cả ta và Diệp tỷ đều muốn tốt cho ngươi, để về sau tránh bị lừa." Thế Hoa xoa đầu của nàng mà nói.
Tỷ như tên họ Đường nào đó...
"Hì hì, không phải là còn ngươi sao?" Hồ Liệt Na tự tin nói, ánh mắt nhìn thẳng về phía Thế Hoa.
"Ngươi nói đúng, còn có ta." Thế Hoa gật đầu.
Một kiếp này còn có hắn, dù có là cả đại lục đề không lừa được nàng.
Thân ảnh của hai người dưới mặt nước nhu hoà mà gợn sóng lúc này cũng dần hoà lại với nhau, so với ánh trăng phản chiếu trên mặt hồ còn xinh đẹp loá mắt.
...
Sau khi nói chuyện một hồi thì Hồ Liệt Na cùng Thế Hoa trở về lại phòng ăn lớn, dù sao cũng không thể cứ tự nhiên mà rời đi không báo trước được.
Nhưng khác với lúc trước, những người này từng cái cũng mở miệng ra nói, mặc dù vẫn còn chưa quen, nhưng bầu không khí so với lúc trước tốt hơn không chỉ là một chút.
Thế Hoa cũng dựa vào tài ăn nói của mình mà khiến đám người mở