Nhưng cách làm này cũng có vấn đề, trong đó vấn đề lớn nhất là vận khí quá mức tập trung sẽ dẫn đến tinh cầu phát triển không cân bằng. Nếu nhìn từ góc độ lâu dài, điều này sẽ gây bất lợi cho toàn bộ tinh cầu tiến hoá. Tất nhiên, đây là dưới con mắt của một đời Thần Vương Đường Tam.
Nhưng với Yêu Quái Tộc cùng Tinh Quái Tộc, cách làm này chính là tốt nhất, có thể đảm bảo hoàn toàn sự cường thịnh của bọn họ.
Đường Tam đã biết mình có thêm một nhiệm vụ mới, chính là phải xác định rõ quan hệ giữa Thiên Hồ Đại Yêu Hoàng cùng Vị Diện Chi Chủ.
Ngoài ra, nếu nhân loại muốn quật khởi trong tương lai thì phải phá đi ngọn núi trước mắt này. Chỉ khi vận khí được khuếch tán, lan đến từng góc nhỏ trên tinh cầu thì nhân loại mới có cơ hội vùng lên. Nói cách khác, hắn nhất định phải đứng đối nghịch với Thiên Hồ Đại Yêu Hoàng.
"Tiểu Đường, ta ... chúng ta còn đi tiếp sao?" Độc Bạch nơm nớp lo sợ hỏi.
Hắn cảm nhận không giống Đường Tam. Trong mắt hắn, núi Thiên Hồ này giống như là bản thể của Thiên Hồ Đại Yêu Hoàng, huyết mạch bị dẫn dắt dường như lúc nào cũng muốn bị phát tán, có cảm giác không có gì có thể che giấu được.
"Tất nhiên rồi, chúng ta đi." Vừa nói, Đường Tam vừa đặt tay lên bả vai Độc Bạch. Độc Bạch cảm thấy một cỗ khí lưu ấm áp từ trong tay Đường Tam chảy vào trong cơ thể mình, lập tức, huyết mạch xao động trong nháy mắt đã ổn định hơn, khôi phục sự bình tĩnh. Cảm giác run rẩy kia cũng đã biến mất.
Hắn nhẹ nhàng thở ra, hơi kinh ngạc nhìn Đường Tam. Lúc này hắn mới buông lỏng bước chân, theo sau Đường Tam đi đến núi Thiên Hồ.
Đi đến chân núi, nhìn lên Thiên Hồ cung, bọn họ phát hiện, các Yêu Quái, Tinh Quái đến đây nhiều hơn không chỉ mười lần so với Kiếm Thánh cung. Trên tất cả cầu thang cơ hồ đều đầy Yêu Quái Tộc cùng Tinh Quái Tộc.
Nhìn thấy cảnh này, Độc Bạch lập tức thở nhẹ ra. Số lượng nhiều sẽ làm hắn có cảm giác an toàn, bởi vì nhiều người, khí tức sẽ trở nên hỗn tạp. Hắn đã hiểu Đường Tam nói đúng, với tu vi hiện tại của hắn căn bản không đủ để Thiên Hồ Đại Yêu Hoàng chú ý đến.
Trả tiền xong thì phải xếp hàng, thật sự là vì số lượng quá nhiều nên cầu thang thậm chí có cảm giác không chứa nổi nữa, tộc nhân Thiên Hồ cung đang tận lực khống chế số người.
Độc Bạch đột nhiên ý thức được một vấn đề, nhịn không được nói với Đường Tam: "Thế này thì có bao nhiêu tiền a?"
Đúng vậy, nhìn ra xa, cầu thang rộng khoảng năm mươi mét, dài chừng năm trăm mét. Một nửa phía trước cơ hồ đều đã đầy người, phía sau số lượng mới thưa thớt hơn một chút, hiển nhiên là leo núi không dễ dàng. Nếu chỉ tính mỗi người năm nguyên tố tệ thì tiền lời đã là con số kinh khủng.
Đường Tam trong mắt chứa thâm ý nói: "Không giống vậy, tới nơi này không nhất định là muốn tăng lên tu vi, mà là muốn nhiễm vận khí."
Thiên Hồ Đại Yêu Hoàng là Chúa Tể Vận Mệnh, khống chế vận mệnh, mà núi Thiên Hồ bản thân hình thành từ Khí Vận Chi Thạch, ẩn chứa khí vận dày đặc nhất hành tinh, không hề nghi ngờ đây là chỗ tốt nhất tăng lên vận khí của bản thân. Hấp thu vận khí, đối với bất kỳ chủng tộc nào cũng đều là chuyện tốt.
Mỗi người nộp mười nguyên tố tệ, hai người cuối cùng cũng đến chỗ leo núi.
Độc Bạch cùng Đường Tam liếc nhau, Đường Tam lần nữa vỗ vai hắn, sau đó hai người mới bước vào phạm vi núi Thiên Hồ.
Khi bọn họ bước lên bậc thang đầu tiên thì thân thể hai người cơ hồ đều chấn động.
Độc Bạch cảm thấy dường như mình đã tiến vào một thế giới khác, cảm giác tuyệt vời này làm hắn đắm say, huyết mạch tự động vận chuyển, Thiên Hồ Biến cơ hồ không chút do dự muốn phóng ra. Hắn thậm chí đã nhìn thấy ba cái đuôi muốn xoè ra ngoài.
Đúng lúc này, Đường Tam chộp vào bả vai hắn, nắm chặt. Khí lưu ấm áp lần nữa tràn vào, cùng lúc đó, một lực trùng kích xuất hiện trong Tinh Thần Chi Hải.
Độc Bạch sợ hãi cả kinh, ngay lập tức tỉnh lại từ cảm giác sảng khoái kia. Lúc quay đầu lại, hắn nhìn thấy tử sắc trong đôi mắt của Đường Tam.
Lập tức, sau lưng hắn toát ra mồ