Đường Tam nói: "Sư Vương trong lời ngài rất có thể đã không còn trên đời này." Sau đó, hắn đem những chuyện trên buổi đấu giá lớn giảng thuật lại một lần.
Nghe được Thí Thần Kiếm bị Hoàng Kim Sư Tử tộc đem ra đấu giá, qua đó tìm kiếm dũng sĩ có dũng khí đứng lên khiêu chiến cường địch, dù là Sư Hổ Kiếm Thánh hay Đại trưởng lão cũng tỏ vẻ kỳ quái.
"Đáng đời, bọn chúng đúng là đáng đời." Tiểu Miêu nhịn không được nói. Vị nữ tử Sư Hổ tộc cao lớn này đối với Hoàng Kim Sư Tử tộc và Hoàng Kim Thánh Hổ tộc căm hận đến tận xương tuỷ.
Đại trưởng lão thở dài một tiếng, nói: "Sao lại đến mức này a! Bạch Hổ Đại Yêu Hoàng không xuất thủ sao?"
Đường Tam lắc đầu nói: "Ta cũng không biết. Nhưng người chết là Hoàng Kim Sư Vương, cũng không phải là Hoàng Kim Hổ Vương, ta nghĩ đây cũng là nguyên nhân Bạch Hổ Đại Yêu Hoàng không xuất thủ đi ..."
Đại trưởng lão nhìn Đường Tam, hỏi: "Ngài hy vọng Đại Miêu lấy được Thí Thần Kiếm sao?"
Đường Tam hỏi ngược lại, "Đại trưởng lão muốn Sư Hổ tộc vĩnh viễn ở nơi này an cư lạc nghiệp, hay là xông lên đột phá, để cho những tên từng cho rằng các người là tạp chủng biết ai mới là người tiến hoá thực sự?"
Đại trưởng lão trầm mặc, Sư Hổ Kiếm Thánh cũng không lên tiếng. Tiểu Miêu nhìn Đường Tam, lại nhìn Đại Miêu, nàng muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống. Tận sâu trong lòng nàng đương nhiên không muốn trượng phu đi mạo hiểm. Nhưng trước mặt ân nhân đã cứu mạng mình, nàng không nói ra được. Huống chi, nàng luôn biết trượng phu rất không cam lòng. Thân là đệ nhất cường giả Sư Hổ tộc, hiện tại lại có huyết mạch cấp một, hắn làm sao có thể vĩnh viễn ẩn cư nơi sơn dã này?
Đường Tam nói: "Các ngươi không cần cảm thấy áp lực, ta chỉ là cho rằng, lần này là một cơ hội tốt, một cơ hội thực sự để Sư Hổ tộc trở lại võ đài. Nếu như các ngươi cảm thấy không thể, ta cũng không cần viên Kiếm Thánh Lệnh kia. Đối với Hoàng Kim Sư Tử tộc cũng không có tổn thất nào. Bọn họ không biết rõ ta là ai, muốn truy ra ta thì phải cân nhắc đến Kiếm Thánh cung."
Đại trưởng lão thở dài một hơi, "Ân công, tộc ta vừa mới trở về từ bờ vực sinh tử, tất cả đều là do ngươi ban tặng. Lẽ ra đối với ý kiến của ngươi chúng ta không nên ..., nhưng là, tộc ta chỉ có ngần này tộc nhân, cũng có lẽ bởi vì ta đã già, ta thật không muốn để bọn họ đi mạo hiểm nữa. Ít nhất phải chờ tộc ta phát triển lớn mạnh hơn một chút rồi nói sau."
Đường Tam gật nhẹ đầu, nói: "Ta tôn trọng ý kiến của ngài." Lúc đầu hắn cũng không có niềm tin tuyệt đối có thể thuyết phục được Sư Hổ tộc. Nếu Đại trưởng lão không muốn, hắn tự nhiên cũng sẽ không cưỡng ép.
"Không, ta đi!" Đúng lúc này, Sư Hổ Kiếm Thánh vốn vẫn duy trì trầm mặc lên tiếng.
Đại trưởng lão cùng Tiểu Miêu đồng thời nhìn về phía nó, nhìn thấy ánh mắt kiên định của Đại Miêu.
"Đại trưởng lão, Tiểu Miêu, ân công nói đúng, cơ hội này chúng ta không thể bỏ qua. Không nên vì quá khứ đau khổ mà mất đi nhuệ khí. Tộc trưởng Hoàng Kim Sư Tử tộc vẫn lạc, bọn chúng đang ở trạng thái rắn mất đầu. Trước đó chúng ta đều rất căm hận hai tộc Sư, Hổ. Hiện tại được ân công trợ giúp, chúng ta đã giải quyết được vấn đề huyết mạch, đồng thời tiến hoá thành huyết mạch tầng cấp cao hơn. Khi Hoàng Kim Sư Tử tộc cần, chúng ta có thể cho bọn chúng thấy hy vọng."
Vừa nói, hắn vừa nhìn xung quanh Hoàng Kim sơn cốc, "Nơi này rất tốt, ta đã từng nghĩ cứ như vậy ở cùng Tiểu Miêu cả đời là một chuyện vô cùng hạnh phúc. Nhưng là, nam nhân nên đỉnh thiên lập địa, Sư Hổ tộc chúng ta chẳng lẽ chỉ có thể ở nơi này chờ chết sao? Đại trưởng lão, ngài rõ ràng nhất, với số lượng tộc nhân hiện tại, nếu tiếp tục sinh hoạt bình thường, chỉ sợ nhiều nhất đến đời thứ ba thì truyền thừa sẽ đoạn tuyệt. Huyết mạch ngày càng mỏng, sinh ra hậu đại càng khó khăn. Đây là điều chúng ta muốn sao?"
"Muốn tiến thêm một bước, muốn để tộc đàn truyền thừa tiếp, thực tế, chúng ta cần được công nhận và ủng hộ. Chỉ có như vậy mới làm Sư Hổ tộc chúng ta chân chính đứng vững ở Thiên Vũ Đế Quốc. Cho nên, ta muốn đi, ta muốn nắm giữ Thí Thần Kiếm, ta muốn thành tựu Yêu Vương, tương lai càng muốn trùng kích cấp độ Đại Yêu Hoàng. Nếu như ta có thể trở thành Đại Yêu Hoàng, còn ai dám nói Sư Hổ tộc chúng ta