[Đấu La Đại Lục 5] Trùng Sinh Đường Tam

Tác dụng của Hồ Vĩ Xá Lợi (thượng)


trước sau

Vợ chồng Sư Hổ Kiếm Thánh rời đi trước, Đường Tam cũng không nóng lòng rời khỏi Hoàng Kim sơn cốc. Tinh phách Hoàng Kim Thụ vừa mới dung hợp với bản thể, hắn cần quan sát hiệu quả một chút. Khi cần thiết Đường Tam có thể trợ giúp để tránh xảy ra vấn đề. Nhưng từ tình huống trước mắt có thể thấy, hiệu quả dung hợp vô cùng tốt. Dù sao cũng cùng một chủng tộc, hơn nữa là cao giai dung hợp với thân thể thấp giai. Bản thân Hoàng Kim Thụ không có linh trí, tinh phách dung hợp tương đương với việc dung nhập hàng vạn năm kinh nghiệm cùng trí tuệ, điều này tất nhiên sẽ làm tốc độ trưởng thành của nó tăng lên thật lớn.

Đường Tam yên lặng ở bên cạnh cảm thụ tình huống của Hoàng Kim Thụ. Sau khi dung hợp, tinh phách hẳn đã ngủ say, để cho Thần Thức cùng Hoàng Kim Thụ triệt để hoà thành một thể. Quá trình này cần thời gian, bởi vì Thần Thức quá mức cường đại so với Hoàng Kim Thụ nên nhất định phải tiến hành từng bước, đồng thời tăng lên tầng cấp Hoàng Kim Thụ, nếu không sẽ có nguy hiểm. Hiện tại xem ra, tinh phách biết rất rõ mình phải làm như thế nào, cho nên cũng không có xuất hiện vấn đề gì.

Trong thời gian ngắn không cần lo lắng cho Hoàng Kim Thụ, tương lai không xa, nơi này sẽ rất nồng đậm sinh mệnh khí tức.

Dù Nhật Thần Đế Quốc bên kia có Hoàng Kim Thụ cường đại nhưng sinh mệnh khí tức cũng tản ra trong phạm vi lớn. Nhưng Hoàng Kim sơn cốc thì khác. Dưới tác dụng của liên hoàn trận, sinh mệnh khí tức chỉ xuất hiện trong mảng sơn cốc này, cũng không khuếch tán ra bên ngoài. Trong và ngoài sơn cốc là hai thế giới hoàn toàn khác biệt, ở nơi này, sinh mệnh khí tức nồng đậm không gì sánh được.

Phóng người lên, đạp sóng mà đi. Đường Tam đi vào hang động bên kia bờ.

"Ta có tiện đi vào không?" Hắn hướng vào hang động hỏi. Dù sao bên trong đều là các cô nương, hắn vẫn nên giữ phép lịch sự.

"Chủ nhân đến sao? Chủ nhân, mời ngài vào." Rất nhanh bên trong đã truyền đến thanh âm líu ríu, sau đó các cô nương đều chạy ra bên ngoài.

Các thiếu nữ Hồng Hồ tộc quần áo có chút không chỉnh tề, nhưng cũng không có ý muốn che đậy trước mặt Đường Tam, từng người vui vẻ xông tới.

Ở trong sơn cốc điều dưỡng thời gian dài như vậy, hiện tại các nàng cũng không còn dáng vẻ xanh xao vàng vọt như lúc ban đầu. Huyết mạch Hồng Hồ tộc làm các nàng càng thêm đẹp, cả nhóm tựa như những bông hoa sen mới nở, tươi trẻ, dịu dàng mà mềm mại.

Nhìn một đám người oanh oanh yến yến vây xung quanh mình, Đường Tam cũng có chút không chịu đựng được, chặn lại nói: "Đều ngừng lại, an tĩnh một chút."

Nhìn hắn có chút nghiêm túc, các thiếu nữ Hồng Hồ tộc cũng không dám lỗ mãng, từng người từng người đứng im, ánh mắt tò mò nhìn Đường Tam.

Đường Tam kêu Hồng Nhất lên rồi nói: "Hiện tại các ngươi tu luyện như thế nào rồi? Các ngươi tu luyện Tử Cực Ma Đồng và Quỷ Ảnh Mê Tung Bộ đến đâu rồi?"

Hồng Nhất vội vàng trả lời: "Tất cả mọi người đều cố gắng tu luyện, nhưng nồng độ huyết mạch của chúng ta có hạn, hiện tại tốc độ cũng không nhanh như lúc mới bắt đầu. Bất quá đêm qua khí tức Hoàng Kim Thụ tản ra đã thay đổi, dường như về sau chúng ta tu luyện sẽ nhanh hơn một chút."

"Quỷ Ảnh Mê Tung Bộ cùng Tử Cực Ma Đồng chúng ta vẫn chăm chỉ tu luyện. Hiện tại mọi người cơ bản đã quen thuộc với Quỷ Ảnh Mê Tung Bộ, giống như ngài nói vậy, phối hợp với Hồng Hồ biến có hiệu quả đặc biệt tốt. Nó dường như là năng lực được sáng tạo riêng cho chúng ta."

Hồng Hồ biến có năng lực huyễn hoá, nhất là huyễn hoá ra huyễn ảnh. Bản thân Hồng Hồ tộc không am hiểu chiến đấu, nhưng năng lực huyễn hoá lại rất mạnh. Trong Hồ tộc, bọn họ không phải người am hiểu năng lực mị hoặc nhất, nhưng riêng về tốc độ và huyễn cảnh thì là số một. Phối hợp với Quỷ Ảnh Mê Tung Bộ của Đường Tam đúng là bổ sung cho nhau, càng làm tăng thêm sức mạnh.

Đường Tam nhẹ gật đầu, nói: "Các ngươi thực lực cá nhân có hạn, nhưng mọi người phối hợp cùng một chỗ lại có được hiệu quả rất tốt. Về sau ta sẽ dạy các ngươi một chút kỹ thuật phối hợp, chờ sau khi ta trở về sẽ bắt đầu. Nhưng các ngươi cần cố gắng tăng lên tu vi, nếu không đủ tu vi làm cơ sở, dù kỹ xảo tốt đến đâu cũng không thể phát huy được hết tác dụng."

"Vâng, chủ nhân." Các thiếu nữ Hồng

Hồ tộc vội khom lưng đáp ứng.

Đường Tam nói: "Lần này ta trở về có mang theo một vật, đối với các ngươi hẳn là có trợ giúp. Bất quá, ta chưa thử nghiệm cụ thể, cho nên có thể sẽ xuất hiện nguy hiểm nhất định. Nhưng ta sẽ đích thân hộ pháp cho các ngươi. Nếu ta đoán không nhầm, món đồ này hẳn là có thể giải quyết vấn đề huyết mạch của các ngươi. Nếu các ngươi tin tưởng ta, chúng ta liền thử một chút."

Hồng Nhất vội vàng nói: "Chúng ta đương nhiên tin tưởng chủ nhân, mạng của chúng ta đều là của ngài, ngài nói như thế nào chính là như thế đó."

Trong mười tám thiếu nữ Hồng Hồ tộc, Hồng Nhất không phải là người đẹp nhất, nhưng là người thành thục nhất. Nàng có dáng người thon dài, trưởng thành mà quyến rũ, khi nhìn Đường Tam, trong ánh mắt luôn tràn ngập sự sùng bái. Dưới ánh nhìn chăm chú của nàng, Đường Tam luôn phải nhắc nhở bản thân kiềm chế. Đối với các cô nương luôn cho rằng mình muốn gì thì cứ lấy, hắn mỗi thời khắc đều đề cao cảnh giác, không phải là cảnh giác với các cô nương, mà là cảnh giác với chính mình, để bản thân không suy nghĩ quá nhiều. Mỗi khi đối mặt với các nàng, trong lòng hắn luôn không ngừng nhớ tới Mỹ công tử, để tránh bản thân sinh ra suy nghĩ không đúng.

Đối với người trẻ tuổi bình thường, đối mặt với nhiều mỹ nữ như vậy chỉ sợ đã sớm không cầm lòng được. Nhưng Đường Tam tâm trí kiên định, mặc dù luôn ôn hoà với các cô nương, nhưng vẫn luôn duy trì một khoảng cách nhất định. Điểm này làm các thiếu nữ Hồng Hồ tộc vừa yêu vừa hận. Các nàng rất vui vì chủ nhân của mình là một chính nhân quân tử, nhưng hận là, các nàng cần một chủ nhân chính nhân quân tử sao?

Đường Tam nhìn Hồng Nhất, nói: "Vậy bắt đầu từ ngươi đi, chúng ta vào trong sơn động."

Đi theo các thiếu nữ Hồng Hồ tộc vào sơn động, Đường Tam phân phó những người khác canh giữ bên ngoài, không cho người khác tiến vào. Sau đó để Hồng Nhất ngồi đối diện với mình, chính hắn cũng khoanh chân ngồi xuống đối diện với nàng.

Hồng Nhất tò mò nhìn Đường Tam. Mặc dù lúc này Đường Tam mang mặt nạ, nhưng các nàng đều từng nhìn thấy khuôn mặt của hắn, nàng cảm giác được rõ ràng, so với lần gặp đầu tiên, hắn đã không còn vẻ ngây thơ, thân hình cao lớn hơn, nếu chỉ nhìn dáng người thì hắn đã giống người trưởng thành. Trong con mắt trong suốt từ đầu đến cuối đều mang theo vẻ trầm tĩnh cùng cơ trí, không biết vì sao, chỉ cần ở bên cạnh hắn, trong lòng Hồng Nhất luôn có cảm giác đặc biệt an bình.

Quang mang trên tay loé lên, ba cây Hồ Vĩ Xá Lợi xuất hiện trong bàn tay hắn.

Ngay khi Hồ Vĩ Xá Lợi xuất hiện, tất cả các thiếu nữ Hồng Hồ tộc đều run lên, cơ hồ đồng thời đều nhìn lại chỗ Đường Tam. Mấy thiếu nữ có tu vi kém hơn thậm chí hơi loạng choạng, may là có tỷ muội bên cạnh đỡ lấy mới không ngã xuống mặt đất.

Hồ Vĩ Xá Lợi có hình dạng như chiếc châm dài. Toàn thân chúng tản ta quang mang bảy màu óng ánh rực rỡ, nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện, ba cây Hồ Vĩ Xá Lợi này không giống hệt nhau. Chúng khác nhau ở chiều dài cùng thể tích.

Trong đó, cây Hồ Vĩ Xá Lợi dài nhất ước chừng là năm tấc, ngắn nhất là ba tấc rưỡi. Bản thân bọn chúng tản ra quang mang bảy màu rực rỡ, nhưng nhìn kỹ sẽ thấy trong Hồ Vĩ Xá Lợi đều có một sợi lông màu đỏ tươi, đây cũng là nguyên nhân nó có tên gọi là Hồ Vĩ Xá Lợi.

Đường Tam nâng Hồ Vĩ Xá Lợi lên, ánh mắt sáng rực nhìn Hồng Nhất trước mắt, hỏi: "Nói cho ta biết, bây giờ ngươi có cảm giác gì?"

Thanh âm Hồng Nhất có chút mờ mịt, "Có chút choáng váng, dường như thân thể hơi nóng, lại có cảm giác muốn cúng bái. A! Toàn thân đều trở nên có chút khô nóng rồi."


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện