- Các ngươi đã làm gì đội trưởng, đội phó của chúng ta vậy?
Vừa mới xuống khỏi đài thi đấu, một đám đội viên dự bị, còn có cả U Thần, Tần Nguyệt Nguyệt, Trần Tuấn, Thanh Thanh của Minh Ngọc Tông ngay lập tức xông tới.
Hoắc Vũ Hạo mỉm cười, nói:
- Bọn họ không sao cả, chờ mấy ngày nữa hồn lực của ta khôi phục, sẽ giúp họ làm tan băng.
- Mấy ngày nữa? Hồn lực của ngươi khôi phục cần vài ngày thời gian lâu như vậy?
Tần Nguyệt Nguyệt tức giận nhìn chằm chằm Hoắc Vu Hạo.
Hoắc Vũ Hạo thở dài một tiếng nói:
- Thực xin lỗi a! Ngươi không thấy ta là người tàn tật sao? Ta có thể kiên trì đến dự thi đã là chuyện không dễ dàng. Hơn nữa, tan băng là phụ thuộc vào ta có đúng hay không? Các ngươi cần đối với ta khách khí một chút. Nếu không, làm cho bọn họ cứ đông lạnh như vậy cũng không phải không được.
Trần Tuấn trầm giọng nói:
- Vậy cần phải bao lâu, ngươi mới đồng ý làm tan băng cho đội trưởng cùng đội phó của chúng ta? Thời gian lâu, sẽ uy hiếp mạng sống của bọn họ.
Hoắc Vũ Hạo nói:
- Ba ngày đi, nhiều nhất ba ngày, ta khẳng định sẽ vì họ làm tan băng. Các ngươi dù sao vẫn phải cho ta một chút thời gian nghỉ ngơi.
Ba ngày? Ba ngày không phải là muốn bỏ trận đấu kế tiếp sao? Trong chốc lát, vẻ mặt tất cả mọi người Minh Ngọc Tông đều trở nên tức giận, oán hận, thế nhưng biết những người Đường Môn cố tình lại không làm sao được.
Quý Tuyệt Trần cùng Kinh Tử Yên đã đi đến đây. Quý Tuyệt Trần mang theo Thẩm Phán kiếm lạnh lùng nói:
- Còn có một cách, đội viên dự thi của các ngươi nếu ai có thể thắng ta, cũng có thể giúp cho đội trưởng cùng đội phó của các ngươi được tan băng.
Đám người Minh Ngọc Tông nghe được lời này, ánh mắt liền sáng lên. Trần Tuấn nói:
- Nói giữ lời?
Ánh mắt của hắn chăm chú nhìn Hoắc Vũ Hạo rồi nhìn Quý Tuyệt Trần.
Sắc mặt Hoắc Vũ Hạo trở nên có chút cổ quái, gật gật đầu, nói:
- Giữ lời! Hắn là do chúng ta huấn luyện. Các ngươi đánh bại hắn, ta sẽ phá băng cho đội trưởng cùng đội phó của các ngươi.
- Đi, tìm địa điểm đi.
Mọi người Minh Ngọc Tông lập tức kêu lên.
Kinh Tử Yên cười hắc hắc nói:
- Cũng không cần phiền phức như vậy, bên này chính là vùng ngoại ô, chúng ta ra nơi xa trận đấu một chút là được. Chỉ cần các ngươi có thể thắng sẽ trở về khách sạn Minh Duyệt để Hoắc Vũ Hạo giúp bọn họ làm tan băng. Đi thôi, đi thôi.
Nhìn theo Quý Tuyệt Trần cùng Kinh Tử Yên mang theo những người Minh Ngọc Tông rời đi. Hoắc Vũ Hạo không bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Vương Đông buồn cười nói:
- Hình như lần đầu tiên ta được nghe Quý đại ca nói nhiều như vậy.
Hoắc Vũ Hạo thở dài một tiếng nói:
- Hắn cũng là nghẹn quá hóa giận a! Vốn, ta chỉ là muốn làm đóng băng hai người kia vài ngày, đợi trận đấu của bọn họ cùng Sử Lai Khắc kết thúc sẽ thả ra. Nhưng bây giờ, dù ta có thả hai người ra, Minh Ngọc Tông cũng không thể có đủ bảy người lên sân đấu. Na Na, ngươi đi qua xem, nói Quý huynh, không thể lấy mạng người. Chúng ta và Minh Ngọc Tông lại không có thù oán gì.
- Được!
Na Na vội vàng nghe theo đi ra ngoài.
Qua trận chiến này, thực lực Đường Môn không lường được đã hoàn toàn lộ diện. Hai trận đại chiến, đều đối mặt với đối thủ cực kì mạnh mẽ. Bọn họ lại chiến thắng tất cả, hơn nữa lại không có người nào bị thương nặng. Thành tích như vậy, lập tức liền trở thành đội đứng đầu.
Hiện tại đã có rất nhiều người suy đoán, nếu Đường Môn gặp chiến đội Sử Lai Khắc học viện thì sẽ tạo thành cảnh tượng như thế nào. Chẳng qua, để đến lúc đó thì còn rất nhiều thời gian, bởi vì thi đấu theo vòng tròn, Đường Môn cùng Sử Lai Khắc sẽ chạm mặt vào cuối cùng.
Quá trình Sử Lai Khắc học viện thi đấu vẫn rất tốt, bọn họ đợt thứ hai mới chạm mặt chiến đội Nhật Nguyệt. Trước đó cũng không gặp đối thủ nào quá mạnh mẽ. Lẽ ra Minh Ngọc Tông cũng có thể trở thành vật cản, nhưng hôm nay đã bị Đường Môn đánh cho tàn phế, không thể tiếp tục tham gia trận đấu kế tiếp.
Mọi người Đường Môn đi thẳng về nhà trọ nghỉ ngơi. Vừa về đến khách sạn bọn họ đã nhận được thông báo đổi phòng, chuyển lên tầng hai của Minh Duyệt khách sạn, tiến vào phòng cực kì sang trọng.
Chắc chắn đây là nơi tốt nhất để hồi phục thực lực.
- Đại sư huynh, đúng là như vậy.
Hoắc Vũ Hạo đem tình huống chiến đấu kể lại cho Bối Bối nghe một lần.
Bối Bối gật đầu nói:
- Các ngươi làm tốt lắm. Năng lực Vũ Hạo chỉ huy của ngươi so với ta ngày càng mạnh hơn rồi. Cố lên!
Nhìn sắc mặt Bối Bối vẫn tái nhợt như trước, Hoắc Vũ Hạo không khỏi thầm than một tiếng:
- Đại sư huynh, thân thể ngươi còn không tốt lên. Chúng ta sau này gặp được đối thủ sẽ càng mạnh. Áp lực của đệ thật sự rất lớn.
Bối Bối ha hả cười nói:
- Tiểu tử ngươi từ khi nào biết ngại áp lực vậy? Đừng nghĩ nhiều trước mắt cứ cố gắng là được. Theo lời nói trước của ngươi, đối thủ của chúng ta phía sau ngoại trừ Sử Lai Khắc, vẫn còn chiến đội Nhật Nguyệt, chiến đội Thánh Linh Tông, cùng với Bản Thể Tông không biết ẩn núp chỗ nào. Tất cả đều là những đội mạnh, người nào cũng không dễ đối phó a! Giải đấu lần này, chỉ sợ trong mấy ngàn năm trở lại đây là lần chiến đấu kịch liệt nhất đi. Ngươi phải nhớ kĩ, đi chậm mà chắc là tốt rồi.
Hoắc Vũ Hạo gật gật đầu nói:
- Ta vẫn có khả năng đi tiếp. Chúng ta ưu thế vốn không phải nhỏ, nhưng năng lực của đối thủ rất khó phán đoán. Cùng với việc đi sâu vào các trận đấu, một ít năng lực ẩn giấu của chúng ta cũng dần lộ diện, bị đối thủ biết được. Đối thủ đối với chúng ta nghiên cứu càng triệt khiến trận đấu tiếp theo càng khó khăn.
Bối Bối nhìn trên khuôn mặt Hoắc Vũ Hạo luôn có vẻ chín chắn hơn hẳn tuổi tác bản thân thì mỉm cười nói:
- Vũ Hạo, ngươi cũng đừng tự tạo áp lực cho mình lớn như vậy. Chúng ta đại diện Đường Môn đến dự thi, cũng là đại biểu tự chúng ta đến dự thi. Kết quả cuối cùng thế nào, chúng ta không cần tính toán nhiều làm gì. Tin tưởng qua hai đợt trận đấu này, tên Đường Môn của chúng ta đã rất nhiều người biết đến. Thi đấu vòng tròn không phải
vẫn đề lớn. Có thể tiến vào vòng tám đội mạnh, thực ra là đã hoàn thành mục tiêu trước đây của ta.
- Thật ra, lần này Từ Tam Thạch rút thăm rất tốt a! Nếu chiến đội Sử Lai Khắc cũng có thể tiến vào vòng tám đội, chúng ta sẽ ở trận chung kết cuối cùng gặp nhau. Trước đó sẽ không phải vướng víu gì. Không biết tình huống của bọn họ thế nào?
Hoắc Vũ Hạo nói:
- Với hướng dẫn Thu Nhi, toàn bộ thực lực của họ tăng lên rất lớn, năng lực của Thu Nhi dường như cũng mạnh hơn. Thi đấu vòng tròn lúc trước mấy trận, đối thủ đều dễ đối phó. Tiếp theo đấu với Minh Ngọc Tông, nhưng Minh Ngọc Tông hôm nay cũng bị chúng ta cố ý đánh cho tàn phế, hẳn là không thể uy hiếp đến bọn họ đi tiếp. Bọn họ muốn vào vòng kế tiếp, sẽ xem trận chiến với chiến đội Nhật Nguyệt. Thật đáng tiếc, không ngờ là Tiếu Hồng Trần lại cảnh giác như vậy, vậy mà không chịu cùng chúng ta đoàn chiến. Nếu không, cho dù trả giá thật lớn cũng phải đánh cho họ tàn phế.
Bối Bối ha hả cười nói:
- Chúng ta đã cố hết sức rồi, cũng không cần yêu cầu quá đáng ở bản thân mình. Vũ Hạo, buổi tối ngày mai ngươi còn tham gia giải đấu hồn đạo sư, nhanh về nghỉ ngơi đi.
- Vâng!
Hoắc Vũ Hạo gật đầu:
- Đại sư huynh người cũng nghỉ ngơi cho tốt. Chúng ta vẫn còn chờ người dẫn dắt đấy, thi đấu vòng tròn không có vấn đề gì, huynh cứ yên tâm. Nhưng khi tiến vào vòng tám đội chiến đấu, nếu huynh khôi phục lại để dẫn dắt chúng ta, đệ tin tưởng có thể đi sâu vào tận cuối cùng đến được chức quán quân.
Nhìn Hoắc Vũ Hạo trên mặt mỉm cười, Bối Bối vỗ vỗ bờ vai hắn:
- Ta sẽ cố gắng.
- Vâng! Đông Nhi, chúng ta đi thôi.
Nhìn theo Vương Đông Nhi trợ giúp Hoắc Vũ Hạo rời đi, Bối Bối từ trên giường ngồi dậy, hai tròng mắt lóe sáng, không còn bộ dáng mệt mỏi lúc trước, than nhẹ một tiếng:
- Vũ Hạo, thực xin lỗi, cho ngươi chịu áp lực quá lớn. Chính là, đại sư huynh không thể không như thế a! Cố lên! Đường Môn có ngươi, dù tương lai đại sư huynh như thế nào, cũng sẽ trở nên ngày càng mạnh.
Phòng nghỉ ngơi của học viện Tinh La Quốc.
Công chúa Cửu Cửu lẳng lặng ngồi trên ghế thượng vị, phía trước đang ngồi chính là những đội viên của học viện Tinh La Quốc nàng mang đến dự thi. Chiều tối hôm nay, bọn họ cũng vừa đạt được thắng lợi, ở nhóm nhỏ thi đấu lấy được hai trận thắng liên tiếp là là thành tích tốt nhất.
- Không ngờ là Hoắc vũ Hạo đã ngồi xe lăn, Bối Bối cũng không xuất hiện mà thực lực Đường Môn vẫn mạnh như vậy. Tình huống đối thủ có hai hồn đế, năm hồn vương, vẫn lấy nghiền nát khí thế bẻ gãy đánh bại đối thủ. Thật sự là khó đối phó a!
Ngồi ở ghế ngay dưới công chúa một thanh niên mỉm cười nói:
- Công chúa điện hạ, bọn họ dù sao cũng đã một lần đạt chức quán quân, thực lực không mạnh mẽ mới là lạ. Nhưng ngài yên tâm, cho dù chúng ta ở vòng tám đội gặp bọn họ, cũng chưa chắc thua dưới tay bọn hắn.
Dựa theo tình huống phân tổ, nếu Đường Môn vào vòng tám đội mạnh, như vậy sẽ gặp được nhóm bọn họ thứ hai. Mà ở trong nhóm này, trừ bọn hắn ra còn có Thánh Linh Tông cường đại. Bởi vậy, Tinh La Đế Quốc học viện chủ yếu tranh giành vị trí thứ hai này.
- Ngươi tự tin như vậy?
Công chúa Cửu Cửu liếc mắt nhìn hắn một cái. Thanh niên kia mỉm cười nói:
- Thật ra, tất cả chiến đội đều có thể nhận thấy được, Đường Môn rất mạnh, nhưng bọn họ không có đội viên dự bị. Mà trận đấu kịch liệt như vậy, ai có thể đảm bảo sau này bọn họ sẽ không có ai bị thương? Ta xem, con đường của bọn họ chưa hẳn đã thuận buồm xuôi gió.
Công chúa Cửu Cửu lãnh đạm nói:
- Chúng ta thì sao? Ngươi cho rằng chúng ta có thể vào vòng tám đội sao?
Sắc mặt thanh niên hơi hơi cứng đờ:
- Điên hạ, thứ tội cho ta nói thẳng. Đối thủ năm nay thật sự quá mạnh mẽ. Thi đấu vòng tròn nếu có thể đi vào vòng kế tiếp, nguyên nhân chính là chúng ta được phân nhóm tốt nhất.
Công chúa Cửu Cửu nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt thanh niên này thật bình tĩnh, cũng không bị khí thế của Công chúa đè ép.
Đúng lúc này tiếng gõ của vang lên. Công chúa Cửu Cửu dời đi mục tiêu:
- Tiến vào!
Cửa mở, một gã trung niên bước nhanh đi vào Cửu Cửu bên người, thấp giọng ở bên tai nàng nói nhỏ vài câu gì đó.
- Cái gì? Bọn hắn chẳng lẽ dám...
Cửu Cửu ánh mắt tràn đầy khiếp sợ:
- Tiếp tục điều tra, ta muốn tin tức chính xác.
Mấy ngày nay thời tiết có chút chuyển lạnh, nhất là buổi tối sau khi mặt trời xuống núi, nhiệt độ không khí giảm xuống nhanh chóng. Chung quanh Minh Đô có vài khu vực sản xuất khoáng thạch khai thác mỏ, bởi vậy, không khí ở đây so với nơi khác trên đại lục luôn thấp hơn một chút. Chỉ có sau khi gió thổi, không khí mới có thể trở nên trong lành.
Bước chậm trên ngã tư đường của Minh Đô, ánh mắt Vương Đông Nhi nhìn thoáng qua hai bên đường:
- Ta vẫn thích phong cách cổ điển của Thành Sử Lai Khắc, nơi này kim khí quá mạnh mẽ rồi.