Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

Phá Minh Ngọc Tông (hạ)


trước sau

Hoắc Vũ Hạo ngồi ở trên xen lăn ha hả cười nói:
- Ta cũng vậy. Nhưng chúng ta không thể không thừa nhận, ở phương diện kỹ thuật, Nhật Nguyệt Quốc đã tiến xa hơn. Nếu không thì tam quốc trên Đấu La Đại Lục cũng sẽ không kiêng kị như vậy.
Vương Đông Nhi gật gật đầu nói:
- Vũ Hạo, ngươi cho rằng ở phương diện kỹ thuật, bọn họ so với Nhật Nguyệt đế quốc kém hơn bao nhiêu?
Hoắc Vũ Hạo lắc lắc đầu nói:
- Cái này rất khó nói, dù sao ta cũng không chạm được đến cơ mật cao nhất của tam quốc. Nhưng theo sự phát triển của phong cách kiến trúc cùng với hồn đạo khí mà xem xét thì có thể kém trăm năm. Đây là ở trong tình huống mấy trăm năm gần đây tam quốc đã phấn đấu rất nhiều. Nhật Nguyệt quốc thực ra có một chỗ làm không tốt.
- Chỗ nào?
Hòa Thái Đầu đi bên cạnh Hoắc Vũ Hạo tò mò hỏi. Hoắc Vũ Hạo ha hả cười nói:
- Công tác bảo mật a! Thực ra chính Nhật Nguyệt đế quốc cũng chưa cảm nhận được, kỹ thuật của bọn họ đang bị hao hụt rất nghiêm trọng. Trên thực tế, ba đế quốc cũ trên Đấu La Đại Lục đã dùng thời gian vài chục năm, thông qua việc không ngừng đánh cắp kỹ thuật của Nhật Nguyệt quốc mà giúp chính đế quốc mình không ngừng phát triển nhanh chóng. Cho dù khoảng cách vẫn rất lớn, làm cho sự bám theo này không hiển thị rõ. Nhưng nếu lại cho thêm nước ta vài năm, sẽ rất khó nói.
Hòa Thái Đầu có vẻ suy ngẫm gật gật đầu nói:
- Ngươi nói rất có lý. Ít ra Nhật Nguyệt Quốc sản xuất một số hồn đạo khí, trong chợ đấu giá ở các nơi khác trên đại lục cũng có xuất hiện. Nhưng bọn họ đối với kim loại hiếm thì kiểm soát chặt chẽ hơn một chút.
Hoắc Vũ Hạo bĩu môi nói:
- Bọn họ như vậy gọi là bỏ gốc lấy ngọn, nghiên cứu kỹ thuật mới là quan trọng nhất. Về phần kim loại hiếm tất nhiên thưa thớt, nhưng mà, khi tìm được vật phẩm thay thế thì sao? Hơn nữa, muốn lấy được kim loại hiếm có thể thông qua vũ lực. Mà kỹ thuật chân chính hồn đạo khí, như thế cũng rất khó khăn. Nếu không phải Nhật Nguyệt quốc đối với hồn đạo khí ngoài cấp bảy kiểm soát tương đối nghiêm ngặt, chỉ sợ ở phương diện này sẽ bị đuổi theo càng nhanh chóng.
Hòa Thái Đầu nhíu mày nói:
- Trên thực tế, lúc đó chúng ta chẳng phải làm như vậy sao? Ngươi làm rất triệt để.
Hoắc Vũ Hạo quay đầu nhìn Hòa Thái Đầu liếc mắt một cái nói:
- Nhị sư huynh, đệ vẫn muốn hỏi ngươi một vấn đề. Ngươi bây giờ còn cho mình là người Nhật Nguyệt Quốc sao?
Hòa Thái Đầu sửng sốt một chút, quay đầu nhìn về phía Hoắc Vũ Hạo, huynh đệ hai người bốn mắt nhìn nhau, Hoắc Vũ Hạo nhìn Hòa Thái Đầu ánh mắt thâm thúy.
Thoáng trầm mặc một chút, Hòa Thái Đầu nói:
- Tiểu sư đệ, ta không muốn lừa dối ngươi. Cho nên, vấn đề này ta sẽ không trả lời ngươi. Ngươi chỉ cần nhớ kỹ, dù nói như thế nào thì ta cũng là một thành viên của Đường Môn, là một người của Sử Lai Khắc như vậy là đủ rồi.
- Vâng!
Hoắc Vũ Hạo cũng không tiếp tục truy hỏi, chỉ yên lặng gật đầu.
Vương Đông Nhi đối với việc hai người nói chuyện với nhau cảm thấy rất kinh ngạc. Cho tới nay ở trong lòng nàng Hòa Thái Đầu luôn là một người hiền lành, chất phác thậm chí còn có chút rụt rè. Nhất là khi hắn ở bên cạnh Tiêu Tiêu luôn rụt rè như vậy làm người khác có thiện cảm. Thế nhưng, lúc này thông qua việc hắn cùng Hoắc Vũ Hạo nói chuyện với nhau mà xem, vị nhị sư huynh này có vẻ không đơn giản như vậy a! Hơn nữa Hoắc Vũ Hạo rõ ràng biết nhiều nhất.
Nhẹ nhàng lấy tay bóp bả vai của Hoắc Vũ Hạo. Vương Đông Nhi đã suy nghĩ xong, chờ hôm nay sau khi tham gia xong cuộc thi Hồn Đạo Sư ưu tú của Minh Đô trở về nhất định phải hỏi một chút, chuyện này đến cuối cùng là như thế nào.
Theo những trận chiến liên tiếp, ở trong cuộc thi Thiếu niên Hồn Sư cao cấp toàn đại lục, thực lực của Đường Môn đã dần dần hiện ra nhất định sẽ dẫn đến sự chú ý khắp nơi. Quyền lợi của bọn họ cũng là nước lên thì thuyền lên. Nhưng mà, chắc chắn bọn họ cũng sẽ trở thành đối tượng nghiên cứu của đối thủ.
Đối với trận đấu kế tiếp của Đường Môn thì Hoắc Vũ Hạo cũng không lo lắng. Kết quả rút thăm của Đường Môn vốn hết sức bất lợi, ở hai trận đấu phía trước đã gặp đại địch, một khi bị thiếu người, nhưng trận đấu của bọn họ sau này sẽ vô cùng khó khăn. Nhưng hai trận đấu này đã vượt qua, hơn nữa đều giành được thắng lợi. Thực lực Đường Môn ẩn giấu bên trong ngay cả đội trưởng như Hoắc Vũ Hạo cũng cảm thấy khiếp sợ. Hắn có thể cảm giác rõ ràng được, mỗi một đồng đội đều không hoàn toàn phát huy ra toàn bộ năng lực mà mọi người còn giữ lại. Dưới tình huống như vậy, cho dù gặp phải Thánh Linh Tông thì thế nào? Bọn họ sẽ uy hiếp được Đường Môn sao? Hoắc Vũ Hạo hiện mong đợi Bối Bối có thể sớm hồi phục. Trực tiếp làm cho hắn trở thành hồn sư chủ khống mà không phải làm đội trưởng. Sử Lai Khắc thất quái, hắn đứng ở hàng thứ, năm sư huynh, sư tỷ đều lớn tuổi hơn hắn, hắn làm người chỉ huy có chút không hợp.
Điều Hoắc Vũ Hạo lo lắng nhất bây giờ chính là chiến đội Sử Lai Khắc, Minh Ngọc Tông đã bị bọn họ đánh cho tàn phế, không có bất cứ sự uy hiếp gì. Nhưng chiến đội Nhật Nguyệt vẫn duy trì được thực lực mạnh mẽ. Muốn trong thi đấu vòng tròn bộc lộ tài năng, như vậy, Sử Lai Khắc chiến đội nhất định phải ở trong lúc chiến đấu với đội Nhật Nguyệt thể hiện hết mình.
Mà Nhật Nguyệt chiến đội cùng với Sử Lai Khắc chiến đội vốn chính là tử địch a! Đây là một trận đấu phải tranh chấp kịch liệt. Có trời mới biết sẽ có kết quả như thế nào.
Năng lực của Vương Đông Nhi đúng thật rất mạnh, nhưng mà, một cây chẳng chống vững cả căn nhà, nàng có khả năng dẫn dắt chiến đội Sử Lai Khắc chiến thắng chiến đội Nhật Nguyệt, cùng Đường Môn tiến vào vòng tám đội. Mặc dù Hoắc Vũ Hạo không thẹn với lương tâm, những gì Đường Môn có thể làm cho chiến đội Sử Lai Khắc đều đã làm. Nhưng hắn vẫn lo lắng như trước, hơn nữa hắn cũng biết, sự lo lắng này không chỉ hiện
ra trong lòng hắn, tất cả mọi người Đường Môn cũng đều lo lắng. Ở sâu trong lòng bọn họ, quang vinh của Sử Lai Khắc không hề kém hơn so với vinh quang của Đường Môn.
Cuối cùng cũng đến phòng trọ Thanh Sáp, tinh thần có chút hoảng hốt của Hoắc Vũ Hạo liền khôi phục lại bình thường. Ánh mắt thêm vài phần cao ngạo, đầu khẽ nâng, lạnh nhạt tựa vào lưng ghế xe lăn.
Thần An hôm nay tự mình đứng ở trước của phòng trọ Thanh Sáp đón tiếp bọn họ, nhìn thấy bốn người xuất hiện vội vàng bước nhanh lên đón. Thần An cung kính nói:
- Ngài đã tới!
- Ừ!
Hoắc Vũ Hạo đáp một tiếng.
- Tình hình hôm nay thế nào?
Thần An nói:
- Hôm nay bên trên phái xuống ba vị hồn đạo sư cường đại trấn thủ, hai người cấp sáu, một người cấp bảy tạo thành tổ trọng tài.
Hoắc Vũ Hạo nhìn hắn một cái nói:
- Vậy còn ngươi?
Thần An cười khổ:
- Làm người trợ giúp thôi. Ta đây là lấy lý do ra nghênh đón khách quý mới ra tới ngoài này.
- Ừ! Ngươi làm rất tốt.
Hoắc Vũ Hạo hướng đến hắn gật gật đầu, sắc mặt trở nên nhu hòa vài phần.
- Đại nhân, là như thế này, đề thi chế tạo gì tại hạ cũng không biết. Sau khi đổ cuộc mở ra mới bắt đầu công bố. Trong thi đấu vòng ngoài bốn mươi tám người cùng một vòng đem chia làm hai mươi bốn nhóm tiến hành thi đấu. Hai hồn đạo sư làm thành một tổ. Hồn đạo khí chế tạo không hề hạn chế. Chúng ta cung cấp rất nhiều kim loại quý hiếm cùng với các kim loại thường, để những hồn đạo sư tiến lên lựa chọn. Nhưng lần này thời gian đã có hạn chế, chỉ hai canh giờ. Hai canh giờ sau, những Hồn đạo sư chỉ có thể tự cầm tác phẩm mới của chính mình trực tiếp thí nghiệm hồn đạo khí. Hai bên không được tiếp xúc và quan sát hồn đạo khí của đối thủ. Nếu phát hiện hồn đạo khí của mình so với đối thủ kém rất nhiều có thể tự động nhận thua. Nếu hai bên không ai nhân thua, chúng ta bố trí sân đấu. Hai bên dùng sảm phẩm hồn đạo khí mới chế tạo, không dùng thêm bất cứ hồn đạo khí nào khác tiến hành chiến đấu. Ai thắng có thể đi tiếp.
Nói đến đây Thần An dừng lại một chút, sau đó mới trầm giọng nói:
- Bất kể sinh tử.
Hoắc Vũ Hạo bĩu môi:
- Tốt một cái không bàn sinh tử. Vậy hôm nay sòng bạc chính cược người nào thắng?
Thần An gật gật đầu nói:
- Có rất nhiều cách đặt cược. Ví dụ như, kết quả các trận thi đấu hôm nay, sẽ có bao nhiêu người chết. Những thứ này cũng có thể đặt cược. Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là lời ngài vừa nhắc tới, thắng bại của trận đấu. Chúng ta còn dựa theo tình huống thi đấu phía trước mà điều chỉnh tỷ lệ đặt cược. Tỷ lệ đặt cược này sẽ không ngừng được điều chỉnh cho đến trước khi trận đấu diễn ra một khắc.
Hoắc Vũ Hạo gật gật đầu, khoát tay, nhìn mặt Thần An nói:
- Ở trước khi trận đấu bắt đầu một phút đồng hồ, đặt vào ta một trăm kim hồn tệ, vào đại ca một trăm vạn kim hồn tệ.
Hắn vừa nói xong, Thần An không nhịn được hít sâu một hơi, đây thế nhưng chỉ là một cuộc đánh bạc a! Hơn nữa Hoắc Vũ Hạo hiện tại ngay cả đối thủ của mình là ai cũng không biết, vậy mà đặt cược lớn như vậy.
Hơn nữa, lại là đặt cược ở ngay trước khi trận đấu bắt đầu, ảnh hưởng của tỷ lệ đặt cược sẽ giảm xuống thấp nhất. Chẳng những tự tin mà còn rất ngay thẳng.
Hoắc Vũ Hạo nhàn nhạt cười nói:
- Lần trước thua, lần này phải lấy lại cho đủ. Đi thôi! Chúng ta đi vào.
Hoắc Vũ Hạo đánh thứ tự thứ mười, Thần An nói cho hắn biết, hôm nay đối thủ của hắn là người số bốn mươi tám. Dựa theo tình huống phía trước mà phán đoán, phải là một hồn đạo sư cấp bốn ưu tú, cũng có thể đã tiến đến rất gần cánh cửa cấ năm.
Hòa Thái Đầu đánh số tám mươi tám, đối thủ của hắn là số hai mươi mốt. Cũng là một hồn đạo sư cấp bốn, thực lực nếu so với đối thủ của Hoắc Vũ Hạo thì kém hơn một chút.
Tiến vào phòng nghỉ của khách quý, bốn người Hoắc Vũ Hạo liếc mắt đã thấy được số mười hai và mười tám ngồi bên trong. Bọn họ hôm nay tới sơm hơn một chút, hơn nữa không mang theo thủ hạ. Hai ngươi ngồi cùng nhau không biết vừa nói những gì.
Nhìn thấy bốn người Hoắc Vũ Hạo tiến vào số mười hai mỉm cười hướng đến hắn gật gật đầu. Hoắc Vũ Hạo cũng gật đầu đáp lễ, nhưng kiêu ngạo trên mặt không hề giảm chút nào.
Người số mười tám có vẻ lạnh lùng hơn, ánh mắt nhìn Hoắc Vũ Hạo ẩn ẩn mang theo sự khinh thường.
Thần An mang bốn người đến nơi liền đi ra ngoài, dù sao hắn cũng còn rất nhiều chuyện phải làm.
Vương Đông Nhi bưng một ly nước trái cây cho Hoắc Vũ Hạo, Hoắc Vũ Hạo mới vừa uống một hơi, bên kia, người số mười hai đã đi tới.
- Xin chào, huynh đệ. Có thể nói chuyện một chút không?
Số mười hai hơi hơi khom người, rất lễ độ hướng đến Hoắc Vũ Hạo lên tiếng chào hỏi.
Hoắc Vũ Hạo cười nhạt nói:
- Mời ngồi đi!
- Còn không biết quý tính cao danh của huynh đệ?
Số mười ngồi xuống ghế, tự nhiên hỏi.
Hoắc Vũ Hạo nói:
- Ta là số mười, ta cũng biết ngươi là số mười hai.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện