Áo Tư Tạp một lần nữa ngâm chú ngữ bỉ ổi của hắn, rất nhanh trên tay hắn đã xuất hiện bó to tịch tràng cùng hương tràng.
Hắn đưa cho mỗi người một cây tịch tràng và một cây hương tràng, ngoại trừ Sakura không lấy thì cũng không có ai có ý kiến gì.
Áo Tư Tạp nói :" hương tràng của ta có thể duy trì sức sống trong 12 canh giờ, nói cách khác chính là ăn nó thì trong vòng 12 canh giờ sẽ có hiệu quả, hương tràng có tác dụng khôi phục thể lực cùng trị thương, còn tịch tràng chủ yếu là có tác dụng giải độc"
Những người khác nghe hiểu cũng không nói gì, bọn họ hiểu được tiểu Áo là lo cho bọn họ gặp phải chuyện gì lại không kịp đưa hương tràng, cho nên lúc này mới tranh thủ đưa cho mỗi người một ít trước.
Sakura nhìn thấy sắc mặt hắn tái nhợt, đi tới bên cạnh hỏi thăm :"tiểu Áo, ngươi không có việc gì đó chứ?"
Áo Tư Tạp vội vàng lắc đầu khi những người khác cũng bắt đầu quay sang nhìn :"ta không có chuyện gì, chỉ là hồn lực có chút tiêu hao cho nên mệt mỏi"
Sakura im lặng nhìn khắp người hắn, lát sau rồi mới nói :"có gì thì cứ nói với chúng ta"
Áo Tư Tạp gật đầu, hương tràng đối với hắn tuy cũng có tác dụng, nhưng cũng chỉ một phần ba mà thôi.
Triệu Vô Cực nhìn quanh mọi người một lượt, dừng ở chỗ Áo Tư Tạp một chút rồi mới nói :"xuất phát!"
Lúc này, Triệu Vô Cực để bọn Đường Tam đi trước, Sakura đi bên cạnh Vinh Vinh cùng tiểu Áo để bảo vệ họ nếu có gì ngoài ý muốn xảy ra, còn hắn thì tự mình đi cuối cùng để quan sát, bắt đầu tiến vào tinh đấu đại sâm lâm.
Sau khi tiến vào tinh đấu đại sâm lâm, người hưng phấn nhất là Tiểu Vũ, nàng tựa hồ không biết nơi đây là nơi nguy hiểm chết người, vẫn luôn nhảy nhót khắp nơi, khiến Triệu Vô Cực đi theo phía sau cũng phải nhíu mày, nhưng vì nàng không vượt qua phạm vi cho phép nên hắn cũng chẳng nói gì.
Trong Tinh đấu đại sâm lâm đường đi rừng rậm hiểm trở, công tác mở đường tự nhiên là giao cho Đới Mộc Bạch.
Xuất ra vũ hồn phụ thể, hổ chưởng sắc bén vung ra liên tục, cắt nát cỏ rậm chặn đường, một chút cũng không ảnh hưởng tới tốc độ di chuyển của mọi người.
Rất nhanh, bọn họ đã gặp hồn thú, hơn nữa còn là một đám hồn thú.
Nghe được âm thanh nhắc nhở của Triệu Vô Cực, mọi người đều dừng bước, Sakura dùng độ nhạy bén của một ninja để cảm nhận, phát hiện không có gì nguy hiểm ở đằng trước, cùng lúc này Đường Tam đang quan sát ở đằng trước cũng giơ tay ra hiệu không có gì nguy hiểm.
Tiếp theo, Đường Tam lại ra hiệu cho Đới Mộc Bạch mở một con đường khác bên cạnh, mở một đường vòng qua đám hồn thú này.
Mọi người đi về phía trước ước chừng một hai canh giờ, lúc này cũng đến giữa trưa, trong lúc di chuyển cũng gặp không ít hồn thú nhưng hầu hết đều là hồn thú cấp thấp, gặp phải hồn thú bọn họ đều tránh ra, cũng không trực tiếp xung đột, đôi khi có những con đui mù chạy tới tìm chết thì đều đã có hổ chưởng của Đới Mộc Bạch giải quyết.
Những người đi theo sau như đám người Sakura thì quả thực quá hưởng