Trên đường về, Bạch Cảnh lái xe.
Bạch Tiêu giống Thẩm Ôn Đình, ngồi máy bay hơn nửa ngày, lúc này không thể nào lái xe về được nữa.
Trên xe, Văn Ý vẫn luôn duy trì tư thế ngồi rất tốt, chỉ là đôi mắt vẫn luôn liếc nhìn Thẩm Ôn Đình bên cạnh.
Cô vốn dĩ nghĩ rằng, dựa theo sự nhiệt tình trước đó của Thẩm Ôn Đình, có thế nào thì sau khi lên xe cũng sẽ ôm cô trao cho cô một nụ hôn sâu kiểu Pháp.
Kết quả người đàn ông này vừa lên xe đã đọc tài liệu, lại còn rất chuyên tâm, chuyên tâm đến nỗi anh không thèm liếc nhìn cô cái nào.
"Thẩm Ôn Đình." Văn Ý không nhịn được mà chọc chọc vào người anh, định làm cho anh chú ý đến mình, giọng nói có chút mềm mại, "Anh đói không?"
Bây giờ đã tối rồi, đồ ăn trên máy báy rất khó ăn.
Mặc dù anh không nói ra khỏi miệng, nhưng mà cái tên công tử quyền quý Thẩm Ôn Đình này nhất định sẽ ăn không quen.
"Anh không đói." Thẩm Ôn Đình ngay cả một ánh mắt cũng không cho Văn Ý, anh tiếp tục chăm chú xem tài liệu trong tay.
Ánh đèn bên trong xe khá tối, Văn Ý mở cửa sổ ra, mượn ánh sáng từ bên ngoài hắt vào để nhìn Thẩm Ôn Đình.
Ánh đèn từ bên ngoài chiếu lên khuôn mặt anh, khiến khuôn mặt anh trông nghiêm nghị, nhìn ra được tâm trạng của anh đang không tốt lắm, ngay cả giọng nói vừa rồi cũng lạnh đi mấy phần.
"Em đói." Văn Ý vẫn chưa ăn cơm tối, cô từ biệt thự Yên Thủy chạy tới, lại ở sân bay đợi một lúc, đã đói từ lâu rồi.
Cuôi cùng Thẩm Ôn Đình cũng phản ứng lại, anh ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt đã gầy đi rồi của Văn Ý, "Sao lại gầy đi nhiều như vậy?"
Vốn dĩ trước khi anh đi, khuôn mặt nhỏ nhắn này vần còn được chút thịt, lần này về, đường cong trên khuôn mặt lại rõ ràng hơn.
"Ăn chay với ông nội nên mới gầy xuống." Văn Ý lầm bầm nói.
Ông nội Thẩm lớn tuổi rồi, ăn không được thịt cá, bình thường ông ăn cháo trắng thêm chút đồ ăn kèm, hoàn toàn không thỏa mãn được Văn Ý.
Cứ như vậy, chưa được bao lâu cô đã gầy xuống.
Thẩm Ôn Đình quay lại nhìn Bạch Cảnh ở phía trước, anh dặn dò một câu, "Đến quán cơm trước."
Bạch Cảnh: "Được Thẩm tổng."
Thẩm Ôn Đình đóng tài liệu lại, anh nhìn Văn Ý ở bên cạnh, đối mặt với khuôn mặt gầy gò của cô, cuối cùng anh thở dài một tiếng, "Đến đây, để anh ôm một cái nào."
Đây là đang làm nũng sao?
Văn Ý kích động, cô ngượng ngùng giả vờ dè dặt nói, "Bạch Tiêu bọn họ còn đang ở đây."
Cả người Bạch Tiêu run lên, cơn buồn ngủ đột nhiên bay mất, anh vội vàng nói, "Thẩm tổng và phu nhân không cần quan tâm đến tôi, tôi ngủ một lát."
Văn Ý không đến, Thẩm Ôn Đình tự tiến đến.
Bên trong xe nhỏ như vậy, cũng không tránh đi được.
Vòng tay lại được cơ thể nhỏ nhắn lấp đầy, Thẩm Ôn Đình thấp giọng thở dài, anh ôm chặt Văn Ý, "Vốn dĩ không định ôm em."
Văn Ý: "??" Tên đàn ông chó này lại lên cơn gì vậy?
"Dù sao thì em cũng sai rồi, phải phạt." Hô hấp nóng bỏng của Thẩm Ôn Đình phả lên trên cổ cô, có chút ngứa.
Cô mắc sai lầm lúc nào vậy? Tên đàn ông chó lành không thể vu không cho người tốt được!
Văn Ý nhất thời không hiểu gì, Thẩm Ôn Đình cũng không tiếp tục chủ đề này nữa, "Ông nội có khỏe không?"
"Chỉ là thích ngủ hơn trước đây, còn lại vẫn ổn." Văn Ý vùi đầu vào trong lòng anh.
Cũng không biết nói thế nào, nửa tháng Thẩm Ôn Đình không có ở đây, cô vẫn sống như vậy.
Chỉ là cảm thấy bên cạnh thiếu đi gì đó, hôm nay Thẩm Ôn Đình về rồi.
Dường như chẳng có gì thay đổi, nhưng cô lại yên tâm hơn một chút.
"Vất vả rồi." Thẩm Ôn Đình ôm chặt lấy Văn Ý, nhẹ nhàng ngửi mùi hương thoang thoảng trên người cô.
Chia xa quá lâu, nếu không phải bên kia anh không phân thân ra được, Thẩm Ôn Đình cũng muốn về sớm.
Mùi vị của nhớ nhung, đúng là không được tốt lắm.
Bạch Cảnh tìm một nhà hàng Trung xong sau đó kéo Bạch Tiêu rời đi.
Văn Ý gọi món mà hai người thích anh, cô nhìn Thẩm Ôn Đình lại bắt đầu xem tài liệu, cô nghĩ phải một lúc nữa thức ăn mới được dọn lên, định đi đến quán phía đối diện mua trà sữa.
"Văn Ý."
Văn Ý nghe thấy tiếng thì quay đầu lại, Thẩm Ôn Đình đã xem xong tài liệu, ánh mắt sâu thẳm đang nhìn cô, trên mặt anh có rất nhiều cảm xúc mà Văn Ý xem không hiểu, "Em định đi mua trà sữa, anh uống không?"
"Cổ phần ông nội cho em, nhân lúc anh không có ở đây, lén cho anh à?" Giọng nói của anh rất thấp, nghe ra anh đang tức giận.
Văn Ý có hơi chột dạ đi ra cửa, cô nhìn anh nói, "Trà sữa vani của quán đối diện không tệ, thời tiết cũng ấm áp, em mua cho anh một ly nhé?"
"Chạy cái gì? Đến đây." Thẩm Ôn Đình đưa tay về phía cô, nhưng Văn Ý vẫn vờ như không thấy.
Trong lòng Thẩm Ôn Đình lúc này tràn đầy lửa giận, anh trực tiếp kéo Văn Ý đến bên cạnh mình, cánh tay dài ôm lấy vòng eo thon của cô, khiến cô nhất thời không thể động đậy được, giọng anh rất thấp, "Anh đã nói rồi, không cần cổ phần của em."
Anh nghĩ rằng, dù sao thì Văn Ý cũng phải chừa cho mình một con đường lui.
Những cổ phần này, là ông nội cho cô, cho dù anh có như thế nào đi chăng nữa, cũng sẽ không động đến.
"Anh đừng có mà hung dữ với em!" Văn Ý chớp mắt nhìn anh, có chút uất ức, "Anh vừa về đã hung dữ với em."
Hơn nửa tháng không gặp, vừa về đã dạy dỗ cô.
Không lãng mạn chút nào, đồ móng heo lớn!
Nhìn thấy hốc mắt của Văn Ý đỏ lên, Thẩm Ôn Đình hơi hoảng hốt, anh vội vàng dỗ dành cô, "Anh chỉ thuận miệng nói thôi, sao em lại yếu ớt như vậy chứ."
"Chẳng phải do anh chiều em mà ra sao." Văn Ý khịt mũi, cô nuốt nước mắt vào trong.
Thẩm Ôn Đình im lặng, Văn Ý đang tức giận không có cách nào khác, đành phải nghe theo ý cô.
Cô hít thật sâu vài hơi, sau khi điều chỉnh lại hô hấp của mình, lúc này cô mới xụ mặt nhìn Thẩm Ôn Đình, "Anh đã biết hết rồi, vậy thì làm tiếp thủ tục tiếp theo đi."
Thẩm Ôn Đình không có cách nào với cô.
Văn Ý ngỗ nghịch như vậy, ngay cả ông nội Thẩm cũng không thuyết phục được cô.
Thẩm Ôn Đình nói với cô, "Đây là quà cưới ông nội cho em."
"Cho em, vậy thì em làm chủ." Văn Ý nói, cô không vui vỗ lấy bàn tay đang đặt lên eo mình, "Đi ra, em phải đi mua trà sữa."
Thẩm Ôn Đình nhìn chằm chằm Văn Ý trước mặt.
Vốn dĩ người nên tức giận là anh, sao mà mới một lát, đổi thành Văn Ý tức giận rồi?
Anh nhéo lên khuôn mặt Văn Ý để trừng phạt, Thẩm Ôn Đình bình tĩnh nói, "Đừng nói sang chuyện khác." Số cổ phần này, anh không thiếu, anh cũng không hy vọng Văn Ý làm như vậy.
Bày tay kia của anh đang làm loạn trên mặt mình, Văn Ý tức đến nỗi muốn cắn anh, nhưng cô không thể làm gì.
Một đôi mắt nhu tình lấp đầy lửa giận, "Anh phải lấy, anh mà không lấy thì chúng ta ở riêng."
Ánh mắt Thẩm Ôn Đình tối đi một chút.
Văn Ý của anh, vẫn luôn hiểu chuyện hơn anh tưởng tượng nhiều.
Sáng mai Thẩm Ôn Đình phải đến công ty, về biệt thự Yên Thủy thì không kịp, vì vậy hai người về khu Thanh Hà.
Đến cuối tuần Thẩm Ôn Đình không phải đến công ty, hai người lại về biệt thự Yên Thủy ở.
Hơn mười giờ, hai người đều đã tắm xong.
Văn Ý tiện tay hoàn thành bản thảo trước đó cho xong.
Mùa xuân, thời tiết bắt đầu trở nên ấm áp.
Văn Ý thay bộ quần áo ngủ ra, quần áo rộng thùng thình, tùy tiện kéo một chút đã lộ ra một đoạn bắp chân trắng trẻo.
Sau khi thoa một ít kem dưỡng da, Văn Ý bò lên giường, vừa bôi vừa nhìn Thẩm Ôn Đình ở bên cạnh.
Anh đang gọi điện thoại, nhìn có vẻ như anh cũng không có chuyện gì quan trọng.
Liếc nhìn thấy Văn Ý đang bôi kem dưỡng da, Thẩm Ôn Đình hơi bất đắc dĩ bước tới, anh tự giác đưa tay ra.
Văn Ý cười hi hi, cô nửa quỳ xuống trước mặt Thẩm Ôn Đình, giúp anh bôi lên.
Đến gần hơn, Văn Ý có thể nghe được giọng nữ ở đầu bên kia điện thoại, nghe có vẻ còn rất trẻ tuổi, ít nhất là không bằng tuổi Bạch Cảnh.
"Ừ, hai ngày nữa tôi bảo Bạch Tiêu đến sân bay đón." Thẩm Ôn Đình cúp điện thoại, anh nhìn dáng vẻ không yên lòng của Văn Ý.
Văn Ý buông lỏng tay, sau đó vòng tay ôm Thẩm Ôn Đình, cả người treo trên người anh, "Anh đang nói chuyện với ai vậy?"
Thẩm Ôn Đình đỡ eo Văn Ý, "Một đàn em thôi."
Nói chuyện với đàn em mà dịu dàng như vậy à?
Văn Ý bĩu môi, cô không nói gì.
Thẩm Ôn Đình cũng không biết tâm trạng của cô đối với cô gái kia, lăn lộn cả một ngày anh cũng mệt rồi, anh vỗ vỗ lên lưng Văn Ý, bọc cô vào trong chăn, "Đi ngủ thôi."
"Hừ." Văn Ý lật người lại, cô đưa lưng về phía Thẩm Ôn Đình, bắt đầu đếm kĩ tội của anh mấy ngày qua.
Ra nước ngoài cũng không nhớ gọi điện thoại cho cô, trở về còn dạy dỗ cô, lúc này lại còn nói chuyện điện thoại với đàn em dịu dàng như vậy!
Chiếu theo pháp luật, phải chém!
Ngày hôm sau, lúc Ngải Tư Ngôn biết chuyện này, cô ở đầu bên kia rất vui vẻ, "Tớ nói này cục cưng Ý, đây là luật pháp của nước nào vậy?"
"Văn thị tự nghĩ ra!" Văn Ý vừa lau sốt bơ vừa nói, "Kiểu rất dịu dàng rất dịu dàng luôn ấy, Thẩm Ôn Đình nói chuyện với tớ cũng không có dịu dàng như vậy."
Ngải Tư Ngôn im lặng vài giây, "Tớ cảm thấy...!Cậu đang ghen nên mới gắn thêm một lớp filter dịu dàng này vào." Dựa theo tính cách của Thẩm Ôn Đình, anh nói chuyện dịu dàng vớ Văn Ý đã là rất tốt rồi, nếu như anh nói chuyện dịu dàng với người phụ nữ khác, Ngải Tư Ngôn có thế nào cũng không tin được
Văn Ý: "?? Ghen cái gì chứ?"
Ngải Tư Ngôn: "Cục cưng, chẳng phải cậu cảm thấy càng ngày mình càng lệ thuộc vào Thẩm Ôn Đình sao? Càng ngày càng để ý đến anh ấy."
...
Chuyện của Thẩm Ôn Đình, đầu tiên cứ để sang một bên.
Văn Ý nhất thời không biết làm thế nào để xác định, nhưng cô chắc chắn đã để ý rồi.
Chẳng qua là loại cảm giác này giống như một chú mèo nhỏ cào vào tim cô vậy, mềm mại nhưng không chân thật.
Phim điện ảnh của Tô Vũ Kiều vừa mới đóng máy, bộ phim truyền hình trước đây cũng bắt đâu quảng bá rồi.
Mặc dù Chu Vũ Lạc không có khả năng làm ra các IP lớn, nhưng vẫn là viết ra một kịch bản ngốc nghếch, có điều cũng không tệ lắm.
Ít nhất thì thiết lập nhân vật của Tô Vũ Kiều rất đẹp, thu hút được rất nhiều người hâm mộ.
(*) IP là viết tắt của Intellectual property, nghĩa là sở hữu trí tuệ.
Là thuật ngữ đề cập đến "việc sáng tạo bằng trí óc" bao gồm các sản phẩm âm nhạc, văn học và các tác phẩm nghệ thuật khác.
[Baidu]
Quay phim điện ảnh xong, nhân lúc còn đang hot, quản lý lại nhận cho Tô Vũ Kiều thêm một bộ phim nữa.
Lần này nơi quay hơi xa, thời gian cũng hơi lâu.
Một ngày trước khi đi, Ngải Tư Ngôn và Văn Ý đến tiễn trước.
"Chúc mừng!" Văn Ý giơ một ly rượu lên, cụng ly với Tô Vũ Kiều, "Chúc Tô đại minh tinh của chúng ta tiền đồ như gấm!"
Ngải Tư Ngôn cũng