Người phụ nữ kia cũng hiểu ra rồi mỉm cười, cô đứng dậy, đưa tay về phía Văn Ý, "Chào cô, tôi tên Bối Lệ, rất hân hạnh được làm quen với cô."
Tình địch quá là nhã nhặn, Văn Ý ngay lập tức không biết nên tiếp chiêu như thế nào.
Cô do dự vài giây, Văn Ý tức giận siết chặt tay Thẩm Ôn Đình, lúc này mới đưa tay ra bắt tay với Bối Lệ, "Chào cô..."
Bối Lệ dường như rất hài lòng với phản ứng của Văn Ý, cô che miệng mỉm cười, "Cô Văn không cần phải căng thẳng như vậy, tôi và đàn anh Thẩm rất trong sạch, cũng không dành bất kỳ tình cảm ái mộ nào với anh ấy."
Văn Ý: "..." Vì vậy cái dáng vẻ vừa rồi của Phương Dịch là để lừa cô à?
Lúc trước bởi vì chuyện của Ngải Tư Ngôn, Văn Ý đã gây rắc rối cho Phương Dịch không ít lần.
Có lẽ người này ngoài miệng không nói gì, nhưng thật ra anh đã âm thầm ghi nhớ mọi chuyện trong lòng, khi có cơ hội sẽ trả thù lại.
"Ngồi xuống trước đi." Thẩm Ôn Đình nắm tay cô ngồi xuống, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đang tức giận của cô, trái tim anh đập lỡ vài nhịp.
Tức giận như vậy, cũng là lần đầu tiên anh nhìn thấy.
Thấy Văn Ý vẫn còn không hiểu, Bối Lệ tiếp tục nói, "Chồng sắp cưới của tôi là bạn rất thân với đàn anh Thẩm.
Lần này về nước, ngoại trừ việc làm thủ tục đăng ký kết hôn, còn tự mình đến mời đàn anh Thẩm đến tham dự hôn lễ."
Dừng lại một chút, cô mỉm cười rồi nói, "Tình cảm giữa chồng sắp cưới của tôi và đàn anh Thẩm rất tốt, vốn dĩ muốn mời đàn anh Thẩm làm phụ rể, chỉ tiếc anh ấy đã kết hôn rồi."
Hóa ra là thế này.
Cẩn thận suy nghĩ một chút, Văn Ý hình như cũng có chút ấn tượng, "Khải Ân đã từng đến hôn lễ trước đây..."
Thẩm Ôn Đình không có nhiều bạn, lúc bọn họ kết hôn, hình như cô còn nhìn thấy một anh chàng người nước ngoài với đôi mắt xanh.
Bởi vì ngoại hình rất đẹp trai, Văn Ý còn đặc biệt đến chào hỏi anh.
"Đó là chồng sắp cưới của Bối Lệ." Thẩm Ôn Đình giải thích, nhưng anh lại nhìn thấy Văn Ý đang tức giận trừng mắt.
Anh có chút không biết phải làm sao, nhẹ giọng hỏi cô, "Còn giận không?"
Bối Lệ mỉm cười, thanh âm nhẹ nhàng dịu dàng, nghe rất thoải mái, "Cô Văn đang ghen, chúc mừng đàn anh Thẩm, cuối cùng anh cũng chờ được mấy tan nhìn thấy trăng sáng."
Văn Ý vô thức nhìn về phía Bối Lệ, những gì cô ấy nói, sao cô cảm thấy hình như cô ấy biết chuyện gì đó vậy.
"Như vậy thì tốt." Thẩm Ôn Đình nhìn chằm chằm vành tai đang ửng đỏ của Văn Ý, anh chậm rãi nói, "Chỉ sợ là có người không muốn thừa nhận."
Văn Ý: "..."
Có người? Ai chứ?
Dù sao cũng không phải em.
Thẩm Ôn Đình còn việc phải làm, Văn Ý, một người rảnh rỗi, cố hết sức cho giống chủ nhà, đưa Bối Lệ đi dạo ở gần đó.
Dường như Bối Lệ rất vui, không giống với dáng vẻ ôn hòa vừa rồi, cô giống như đứa trẻ chưa từng nhìn thấy thứ gì cả, đi loanh quanh khắp nơi.
Đợi đến khi Bối Lệ chơi đã rồi, Văn Ý mới đưa ra đề nghị, "Có muốn đi ăn chút gì không? Lẩu thế nào? Món này ở nước ngoài rất hiếm thấy, hẳn là lâu rồi cô chưa ăn."
"Lẩu sao?" Bối Lệ hơi suy nghĩ, "Đàn anh Thẩm hình không cho cô ăn cay, chúng ta gọi một nồi trong suốt là được rồi."
Văn Ý buồn bực nói, "Sao cô biết anh ấy không cho tôi ăn cay?"
"Đã từng nghe thấy hai người gọi điện thoại." Bối Lệ cười trộm, cô nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang buồn bực của Văn Ý, con ngươi đảo qua đảo lại, "Cô Văn, cô thích đàn anh Thẩm từ lâu rồi nhỉ."
Giọng nói rất chắc chắn.
Văn Ý khẽ ho một tiếng, biểu cảm có chút không được tự nhiên, cô giật mình đổi đề tài, "Hình như cô rất hiểu Thẩm Ôn Đình."
"Cô đừng hiểu lầm, lúc chồng sắp cưới của tôi học đại học, dường như mỗi ngày đều ở chung một chỗ với đàn anh Thẩm.
Tôi rất dính người, vì thế biết được một chút." Bối Lệ cao hơn Văn Ý một chút, dễ dàng có thể đặt tay lên vai Văn Ý, "Vì để cảm ơn hôm nay cô đã đưa tôi đi chơi, đợi đến khi cô đến tham dự hôn lễ của chúng tôi, tôi sẽ đưa bí mật nhỏ của đàn anh Thẩm lại cho cô."
Bí mật nhỏ sao...
Hơn chín giờ, Thẩm Ôn Đình sẽ đến đón người.
Bối Lệ chơi cũng mệt rồi, nhưng cô rất vui.
Bỗng nhiêm cô ôm lấy Văn Ý, hôn lên mặt cô một cái.
Lần đầu tiên có hành động thân mật như vậy với phụ nữ, Văn Ý choáng váng, đến khi cô bị Thẩm Ôn Đình nhét vào trong xe thì mới hoàn hồn lại được.
Chiếc xe chậm rãi chạy về phía trước, ánh đèn lúc sáng lúc tắt chiếu vào trong xe, Văn Ý nghiêng đầu lại nhìn Thẩm Ôn Đình, nghe thấy âm thanh trầm thấp của anh, "Từ nhỏ Bối Lệ đã ra nước ngoài, chưa bao giờ về nước, nghi thức theo phương Tây nên hơi thoáng một chút."
"Nhưng mà em là người Trung Quốc..." Đột nhiên hôn cô một cái như vậy, Văn Ý vẫn không thể tiếp nhận được.
Hơn nữa trên mặt cô còn có một vết son...
Văn Ý than thở, cô cầm khăn giấy cẩn thận lau đi.
"Quả thật." Thẩm Ôn Đình nói một câu này, sau đó anh không nói nữa.
Bên trong xem im lặng, Thẩm Ôn Đình ít nói, Văn Ý không nói tiếng nào, suốt đường đi đều im lặng.
Lúc này Văn Ý đang rất loạn, cô nhìn Thẩm Ôn Đình bên cạnh, tim cô đập như trống chầu.
Cô thật sự đang ghen, vừa nhìn thấy Thẩm Ôn Đình đối xử khác với người phụ nữa khác, cô bắt đầu trở nên hốt hoảng, không còn giống mình nữa.
Từ trước đến nay, cô đều xem đó là chuyện đương nhiên, cô cho rằng Thẩm Ôn Đình sẽ đối xử tốt với cô cả đời, cô cũng chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày cô có thể đột nhiên mất đi những thứ này.
Ra khỏi hầm xe, sắc trời bên ngoài đã tối.
Cảnh sắc ở khu Thanh Hà rất đẹp, tầng dưới nơi họ ở là một đài phun nước nhân tạo, xung quanh được thắp sáng bởi ánh đèn nhiều màu sắc, lên đài phun nước trong suốt.
"Thẩm Ôn Đình." Văn Ý kéo túi áo khoác của anh, cô thò tay vào trong, chỉ mò được một chùm chìa khóa xe.
Thẩm Ôn Đình nghe vậy thì dừng bước lại, anh nhìn cái đầu nhỏ bên cạnh đang rũ xuống, anh giang hai tay ra, ôm Văn Ý đang thất vọng vào trong lòng mình, "Sao vậy?"
"Không có gì." Lời đến miệng rồi, Văn Ý lại lắc đầu, cô chỉ cọ cọ lên ngực anh, ngửi thấy mùi hương quen thuộc.
Dường như chỉ có như vậy, cô mới yên tâm được một chút.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô được người đàn ông nhẹ nhàng nâng lên, bất ngờ không kịp đề phòng, đối mặt với đôi mắt kia của Thẩm Ôn Đình.
Văn Ý bị làm cho lóa mắt, ngơ ngác nhìn khuôn mặt đẹp trai đang gần trong gang tấc.
Có một nụ hôn rất nhẹ rơi lên má cô, Thẩm Ôn Đình vừa mới rời đi, anh dường như không hài lòng với sự thân mật đơn giản như vậy, lại hôn thêm một cái.
Đối mặt với ánh mắt ngây ngốc của Văn Ý, Thẩm Ôn Đình nhỏ giọng giải thích rõ ràng, "Anh dường như cũng hơi để ý."
Ngay cả khi người kia là phụ nữ, ngay cả khi đây chỉ là một lời chào đơn giản.
Văn Ý chớp chớp mắt, tim cô đập rất nhanh.
Cách hai lớp quần áo, dường như cô cũng có thể nghe được tiếng lòng của mình:
Thấy chưa, lần này không chối được chứ gì.
Về đến nhà, Văn Ý vội vàng đi tắm, lên giường đắp chăn kín mít, giống như một chú rùa chỉ để lộ ra cái đầu nhỏ.
Thẩm Ôn Đình cũng không vội, anh vén chiếc mai rùa thật dày lên rồi chui vào.
Chẳng bao lâu nữa, chú rùa nhỏ này sẽ tự mình chui ra ngoài
Bối Lệ ở lại vài ngày rồi mới về, lúc Văn Ý đến sân bay tiễn cô, còn bị cô ấy đặc biệt dặn dò, "Nhất định phải đến tham dự hôn lễ của chúng tôi, bí mật nhỏ của đàn anh Thẩm, rất quan trọng với cô đấy."
Chỉ vài câu nói đơn giản, đã gợi lên lòng hiếu kỳ của Văn Ý.
Cô cẩn thận tính một chút, hôn lễ của bọn họ còn hơn một tháng nữa mới diễn ra, bây giờ cũng không vội.
Cuối tháng tư, Văn Ý vắt óc suy nghĩ, cuối cùng cũng miễn cưỡng nộp bản thảo
Cố Phương Nguyên tổ chức một chuyến du xuân, hội của bọn họ cũng không được mấy người, mỗi năm vào lúc này sẽ tổ chức một chuyến du xuân, năm nay cũng không ngoại lệ.
Văn Ý chọc vào màn hình máy tính, phía trên chính là kế hoạch du xuân năm nay của Cố Phương Nguyên.
Leo núi.
Hơ, chẳng lẽ cậu ta không biết từ nhỏ đến lớn môn thể dục của cô vừa đủ điểm qua sao?
Văn Ý: Bác bỏ, làm lại một cái.
Cố Phương Nguyên: Đừng mà, tôi đã tính toán thời gian rồi, sẽ có mưa sao băng, lãng mạn biết bao.
Văn Ý khinh bỉ, buổi tối ở trên núi, cô thật sự không nhìn thấy được xíu lãng mạn nào: Trên núi có chỗ ở à?
Cố Phương Nguyên: Có lều, còn có thể nướng thịt, động lòng chưa?
Văn Ý:...
Đã có ba người trong nhóm đồng ý, đa số thắng thiểu số.
Đợi đã...
Ngải Tư Ngôn và Phương Dịch là hai người, một người nữa là ai vậy?
Văn Ý cẩn thận xem một chút, ảnh đại diện của người kia là một cô gái trẻ, ảnh đại diện là bánh bao gạo nếp.
Hiểu rồi, Văn Ý quay lại kéo Thẩm Ôn Đình, "Cuối tuần này Cố Phương Nguyên tổ chức du xuân, anh có muốn cùng đi không?"
Gần đây Văn Ý rất không an phận, cô còn thích nằm ở trên người Thẩm Ôn Đình nói chuyện,một tay kéo chăn che trước ngực anh, một tay nhéo cằm anh.
Cô giống như một cô nhóc lưu manh vậy.
"Bọn em đi đi, anh ở cùng ông nội." Thẩm Ôn Đình trả lời.
Văn Ý đỡ cằm anh, có chút không vui, "Bọn họ toàn có đôi có cặp, một mình em đi bị kì thị."
Thẩm Ôn Đình đặt cuốn sách trong tay xuống, lấy cái tay không chịu an phận của cô xuống, "Ai dám kì thị bà Thẩm chứ?"
Lúc anh nói câu này, ánh mắt anh như có tia sáng ấm áp.
Văn Ý không khống chế được mà tim đập loạn xạ, cắn răng nghiến lợi nói, "Vậy anh có đi không?"
Ánh mắt Thẩm Ôn Đình nhìn xuống, rơi trên ngực cô.
Lúc cô nằm sấp xuống, cổ áo hơi mở ra, tắm xong, cũng không mặc áo lót ở bên trong, làn da trắng nõn bên trong hiện lên trước mắt anh.
Thẩm Ôn Đình vội vàng nhìn đi chỗ khác, "Lấy lòng anh à?"
Văn Ý: "..."
Cô đẩy Thẩm Ôn Đình ra, Văn Ý chui vào trong chăn, cô hừ một tiếng, đưa lưng về phía Thẩm Ôn Đình.
"Anh đi cùng em." Giọng nói trầm ấm của anh vang lên bên tai cô.
Khóe miệng Văn Ý hơi cong lên, cô lại nghe thấy anh nói, "Văn Ý, vừa rồi tim em đập rất nhanh."
Văn Ý: "Vừa rồi là bị ép tim!"
Thẩm Ôn Đình khẽ bật cười, "Cô nhóc lừa gạt."
Văn Ý: "..."
Xong đời rồi, lại không khống chế nổi nữa rồi.
Cuối tuần, Văn Ý nói chuyện điện thoại với ông nội Thẩm một lúc lâu, sau khi dặn dò ông xong, cô mới miễn cưỡng nói, "Cuối tuần này con không ở cùng ông được, cuối tuần sau con nhất định sẽ đến, ông nhớ chăm sóc mình thật tốt.
Ông nhớ ăn lê hấp đường phèn, đừng chê nó khó ăn, món này có thể trị ho khan."
Ông nội Thẩm ở đầu bên kia vui vẻ cười nói, "Ông biết rồi, con nhóc quản gia này.
Khó khăn lắm mới ra ngoài chơi một lần, phải chơi thật vui, ông nội ở bên này không sao đâu."
Văn Ý nghĩ một chút rồi lại nói, "Vậy được, nếu như ông nội nhớ con, gọi cho con lúc nào cũng được, mạng trên núi có thể xài được."
Ông nội Thẩm vội vàng đồng ý, "Được được được, ông nội vẫn khỏe, đi chơi đi."
Cúp điện thoại, dì giúp việc ở bên cạnh vội vàng bê lên một chén lê hấp được phèn.
Ông nội Thẩm bất đắc dĩ nhận lấy, ông ngửi mùi, rồi từ từ uống từng hớp từng hớp một.
Dì giúp việc mỉm cười, "Không bằng ông trực tiếp uống một hớp luôn."
"Vậy không được." Ông nội Thẩm hừ một tiếng nói, lại ăn thêm một miếng, ông vui vẻ nói, "Du xuân được đấy, đây là lần đầu tiên Ôn Đình đi du xuân."
Dì giúp việc cũng nói, "Đúng vậy, tôi cũng nhìn đứa trẻ này trưởng thành, cái gì cũng tốt, chỉ là có chút cô độc, không thích tham gia loại hoạt động này lắm."
"Không đâu, có Tiểu Ý ở đó." Ông nội Thẩm vô cùng hài lòng, "Tôi nghĩ là, cứ từ từ, Ôn Đình nhất định sẽ thay đổi."
-
Nếu như Văn Ý sớm biết độ cao của ngọn núi này cao hơn nhiều so với mặt nước biển như vậy, cô nhất định sẽ không đồng ý tới!
Sắp leo được một giờ, đỉnh núi vẫn còn rất xa vời.
Hết lần này đến lần khác cô là người đi cuối cùng, vốn dĩ cô nghĩ là cô gái nhỏ nhà Cố Phương Nguyên trông mảnh khảnh yếu đuối như vậy, cuối cùng leo lâu như vậy, cô ấy không mệt chút nào, ngược lại là cô nghỉ ngơi nhiều lần nên khoảng cách bị kéo ra rất xa.
Lại nghỉ ngơi một lần nữa, Văn Ý nhìn chằm chằm Thẩm Ôn Đình vẫn còn ở lại bên cạnh mình, cô đắm chìm trong suy nghĩ.
Dáng vẻ cau mày suy tư của cô quả thật rất thú vị, Thẩm Ôn Đình không nhịn được mà nhìn thêm mấy lận, nhìn thấy cô đang trầm tư,