Edit: Kidoisme
Mục Nhiên không biết có phải mình đả kích Tạ Tắc Nghiêu hay không, nhưng cũng may hắn không điên lên làm mười bốn lần, thậm chí còn không tới bảy lần.
Hôm sau Mục Nhiên mơ màng mở mắt đã thấy mình ở trên xe Tạ Tắc Nghiêu.
Mục Nhiên ngốc ngốc nhìn quanh, mờ mịt bảo hắn: "Hôm nay em không cần đến bệnh viện."
Tạ Tắc Nghiêu ừ một tiếng: "Đến công ty anh."
Mục Nhiên càng khó hiểu hơn, tại sao lại đến công ty?
Cậu là nhân viên của hắn à?
Nhìn ra được thắc mắc của cậu, Tạ Tắc Nghiêu bình tĩnh mở cửa xe ra: "Sức khỏe em không thích hợp đóng phim."
Chuyện Mục Nhiên với Tịch Đồng trốn đi đóng phim Tạ Tắc Nghiêu đã biết, với tính cách của Mục Nhiên thì dù hắn nhắc cậu cũng chả để vào tai, cách tốt nhất là lôi người đến bên cạnh trông cho nó yên tâm.
Mục Nhiên không cho ý kiến, chậm rì rì dựa vào ghế: "Em sẽ không đi quay phim."
Vì hôm nay chả có cảnh của em.
Khoảng thời gian đến lúc về nhà còn rất dài, Mục Nhiên quyết đoán đi thang máy lên thẳng văn phòng Tạ Tắc Nghiêu đánh một giấc.
Một ngày Mục Nhiên phải ngủ ít nhất mười tiếng đồng hồ, hôm nay cậu dậy hơi sớm nên vừa tới cái giường dính vào gối đã ngủ say như chết.
"Tạ tổng, Vương-"
Tạ Tắc Nghiêu nâng tay, sau khi đóng chặt cửa phòng nghỉ mới ra hiệu cho thư ký Dương tiếp tục.
Thư ký Dương: "Vương tổng của truyền thông Tất Hỏa còn đang ở trong phòng khách."
Tạ Tắc Nghiêu: "Tiếp tục họp."
Thư ký Dương gật đầu.
Tạ Tắc Nghiêu quét mắt nhìn lịch trình của mình hôm nay, một tiếng nữa là giờ về.
Hắn dựa lưng vào ghế, hai chân tùy ý gác lên nhau: "Phân tích tiểu thuyết đến đâu rồi?"
Thư ký Dương đẩy mắt kính, ăn ngay nói thật: "Tiểu thuyết dài hơn 200000 từ, hôm qua tôi mới xem xong chính văn, hôm nay bắt đầu phân tích."
Tạ Tắc Nghiêu nhấc mí mắt: "Kết thúc?"
"BE ạ." Thư ký Dương nói xong sợ Tạ Tắc Nghiêu không biết mấy thuật ngữ của dân đọc truyện, vội vàng bổ sung: "Kết thúc bad ending, thụ chính vì chuyện con cái nên thân thể càng ngày càng kém cuối cùng bệnh nặng qua đời.
Công chính mãi mới phát hiện ra đó là tình yêu chân thành nhưng không thể cản được vận mệnh, cuối cùng phát diên."
"Tuy nói là bad ending nhưng mà dưới vai trò là người đọc thì tôi lại cảm thấy kết cục này rất ổn, đặc biệt là vai công chính.
Thậm chí nếu được thì tôi còn mong tác giả hành hạ công chính nhiều hơn, bởi vì những chuyện tên đó làm với thụ chính quả thực không chấp nhận được."
Thư ký Dương theo thói quen nghề nghiệp không nhịn được trực tiếp cà khịa.
Tạ - công chính - Tắc Nghiêu nghe xong chỉ còn biết im lặng.
Sao cứ phải là cái kịch bản này???
Chuông điện thoại vang lên, Tạ Tắc Nghiêu liếc qua tên liên hệ nhẹ nhàng nhấc máy: "Sao rồi? Báo cáo kiểm tra hôm qua có vấn đề?"
"Không." Ở đầu dây bên kia Bỉnh Ương cười hì hì: "Thì em lo cho sinh hoạt gia đình nhà anh mà..."
"Kết quả chụp CT giống hệt lần trước không có vấn đề, giáo sư nước ngoài cũng bảo em rằng ông ấy sẽ tới đây."
Tạ Tắc Nghiêu ờ một tiếng, nâng tay ra hiệu cho thư ký Dương.
Thư ký Dương gật đầu, thu dọn tài liệu rồi rời khỏi văn phòng, trước khi đi vô cùng lịch sự đóng cửa.
"Anh, hôm qua em nghiên cứu luận văn của giáo sư Thompson về căn bệnh của Mục Nhiên, ví dụ ở đó có mấy trường hợp khỏi bệnh do người nhà phối hợp tương tác với cốt truyện nhưng cũng có vài trường hợp phải kích thích mới có thể giúp bệnh nhân tỉnh lại..."
"Này, anh có làm được không đấy? Không làm được thì em đón Mục Nhiên qua bên em..."
Tạ Tắc Nghiêu nhéo mũi, trầm giọng nói với Bỉnh Ương: "Dạo này dù anh phối hợp hay không phối hợp thì em ấy đều không hài lòng."
"Hở?"
Điện thoại im lặng một lúc lâu sau đó vang lên tiếng nói tùy tiện của Bỉnh Ương: "Anh à...!anh đã từng nghĩ đến trường hợp Mục Nhiên vô cùng hài lòng với cốt truyện chưa?"
"Gì?"
"Kiểu như cậu ấy chỉ không hài lòng về anh thôi."
"Ầy....!Em bảo, không phải em cố tình ám chỉ anh đâu! Chỉ là nhiều lúc anh như quần què vậy, anh nghĩ kỹ đi xem tình cảm của anh với Mục Nhiên có vấn đề không? Tiểu thuyết kia kết cục thế nào???"
"Anh, anh nói chuyện đi chứ, sao anh im lặng vậy...anh, anh!"
Tạ Tắc Nghiêu bình tĩnh cúp điện thoại sau đó block Bỉnh Ương, lạnh nhạt ném nó lên bàn.
Mục Nhiên nổi tiếng lành tính, Tạ Tắc Nghiêu cũng không bao giờ mang cảm xúc trong công việc về nhà giận chó đánh mèo.
Tình cảm của hai người rất ổn định, sinh hoạt chồng chồng cũng hài hòa chỉ cần Mục Nhiên không thích thì Tạ Tắc Nghiêu cũng chả cưỡng cầu ép buộc.
Tạ Tắc Nghiêu không bao giờ nghĩ đến trường hợp tình cảm hai người bọn họ có vấn đề nhưng mà cốt truyện Mục Nhiên chọn thực sự quá đáng sợ, đã thế lại thêm thằng ranh con Bỉnh Ương cả ngày cứ eo éo bên tai...!
Tạ tổng thực sự hơi dao động.
Sinh hoạt chồng chồng của hắn và Mục Nhiên...!chẳng nhẽ thực sự có vấn đề mà hắn không biết?
Lời đồn của hắn khá nhiều, hay Mục Nhiên tin mấy bài báo lá cải đó?
Tạ Tắc Nghiêu rũ mắt, nhìn tấm ảnh hắn cùng Mục Nhiên ăn cơm.
Đây là bức ảnh chụp lén Bỉnh Ương đăng trên vòng bạn bè.
Lần đầu tiên bọn họ đi ăn cơm cùng nhau.
Nhưng đây lại không phải là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Mục Nhiên.
Trước ngày hôm đó, Tạ Tắc Nghiêu tiện đường đến nhà Bỉnh Ương ăn liên hoan.
Xe hắn đậu ngay trước cổng ký túc xá, đang định đi xuống thì thấy đằng xa có cậu thanh niên đang dỗ đứa trẻ khóc mắt mũi tèm nhem.
"Bạn nhỏ đừng khóc, anh trai mua cho em ly trà sữa nhé?"
"Oa oa oa -"
"Vậy đi, anh trai mua cho em hai ly được không?"
"Oa oa oa -"
Tạ Tắc Nghiêu nhìn qua kính chiếu hậu, cậu thanh niên tóc bím ngồi xổm trước mặt đứa bé khoảng 6 - 7 tuổi, vừa lau nước mắt giúp nó vừa luôn miệng dỗ dành.
Bởi cậu thanh niên có mái tóc khá dài, Tạ Tắc Nghiêu không khỏi ngắm lâu hơn một chút.
Ngay sau đó có cô bé